Jann và Fiona đồng thời ngẩn ra tại chỗ, một lúc sau, Jann kịp phản ứng trước, giọng nói vô cùng nghiêm túc nói với Kỳ Du: "Cậu không được tự quyết định.."
Lời còn chưa dứt đã bị Kỳ Du ngắt ngang: "Tôi bảo rồi, tôi không muốn kéo Bùi Thước vào."
Jann cười lạnh một tiếng: "Bây giờ Thành Mân đã kéo Bùi Thước vào rồi, cậu không nhìn thấy trên mạng nói thế nào sao?"
"Tôi thấy được." Giọng nói Kỳ Du vô cùng bình tĩnh, anh giương mắt, nhìn chăm chú vào Jann: "Nhưng trên cơ bản bây giờ trong tất cả các suy đoán, cậu ấy chính là người vô tội, nằm không cũng trúng đạn không phải sao?"
Jann á khẩu không trả lời được. Hoàn toàn chính xác, họng súng trên mạng cơ bản đều hướng về Kỳ Du.
Bây giờ trong lòng Kỳ Du không có quá nhiều cảm giác tức giận, mặc dù chuyện đã rất tồi tệ, nhưng may mắn duy nhất của hắn, chí ít là Bùi Thước còn không bị liên lụy.
Thật ra Kỳ Du cũng đoán được Thành Mân đánh chủ ý gì, dùng chuyện Bùi Thước bị bôi đen trước đó tạo cho mình một lời đồn đại không có cách nào sáng tỏ, mà một khi Bùi Thước đứng ra nói chuyện thay mình, vậy thì cậu cũng sẽ bị lôi xuống nước.
Kỳ Du cũng không biết bây giờ Bùi Thước có biết chuyện không, nhưng hắn vẫn xuất phát từ đáy lòng hy vọng Bùi Thước tiếp tục giữ yên lặng. Lúc lên mạng thấy những lời đồn bậy bạ kia, Kỳ Du không phải không có xúc động nói ra sự thật.
Nhưng hắn vẫn nhịn xuống.
Độ nguy hiểm khi nói ra rất lớn, hậu quả cũng là hai người gánh chịu, mà lúc này chuyện này tuy đã hỏng bét, nhưng chỉ cần một người đối mặt với nó.
Kỳ Du nghĩ, mặc dù cậu nhóc kia rất ngốc, mặc dù toàn cơ bắp, mặc dù rất dễ bắt nạt, nhưng mình tuyệt đối không cho phép người khác ức hϊếp cậu.
Trong văn phòng tạm thời yên tĩnh.
"Kỳ Du, làm người đại diện của cậu, phương án giải quyết tôi đưa ra không cần cậu phải đồng ý." Jann đánh vỡ sự yên lặng, giọng nói mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.
Kỳ Du gật đầu: "Nhưng tôi sẽ không phối hợp, cũng sẽ không để Bùi Thước phối hợp."
Fiona ở bên cạnh đối với việc Kỳ Du che chở Bùi Thước như vậy thật sự có chút ngoài ý muốn, cô hoài nghi việc Kỳ Du chiếu cố Bùi Thước lúc Bùi Thước mới xuất đạo là có mục đích gì khác, nhưng bây giờ rõ ràng không phải.
Cho nên, quan hệ của hai người này đã tốt như vậy sao? Fiona có chút kinh ngạc nhíu mày lại.
Jann chợt đứng lên, từ trên cao nhìn xuống trừng Kỳ Du: "Cậu biết mình đang nói cái gì không! Cậu thật sự xem mình nhân khí cao tận trời sao, lăn qua lăn lại cũng không đáng kể? Nói cho cậu biết, chuyện này nếu không được giải quyết triệt để, cậu chờ bị phong sát đi!"
Vẻ mặt Kỳ Du ngồi ở trên ghế sa lon cũng không biến hóa gì, lông mi đen dày kia chỉ nhẹ run lên một cái. Nửa ngày sau, hắn mở miệng nói: "Tôi không làm gì cả. Muốn phong sát tôi, không sao cả."
Jann thật sự tức giận không nói ra lời, căm tức nhìn Kỳ Du mấy giây, quay người đóng sập cửa rời khỏi văn phòng.
Đèn huỳnh quang chiếu xuống trong phòng làm việc trắng xóa, làm khuôn mặt sắc bén tuấn mỹ của Kỳ Du càng thêm hoàn mỹ, tinh xảo như vô thực.
Fiona nhìn Kỳ Du, không thể không thừa nhận, cho dù hắn chỉ ngồi một chỗ như vậy cái gì cũng không làm, cũng hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người như thường.
Chỉ là sau chuyện này, có lẽ sẽ làm ngôi sao sáng chói này tối xuống đi? Một số chuyện trong vòng này là như vậy, dù cậu có thực lực mạnh hơn, dù cậu có nhân khí cao đi nữa, đối mặt với một chậu nước bẩn xảy ra bất ngờ cũng khó có thể rửa sạch. Nghĩ đến đây, trong lòng Fiona có chút tiếc nuối thở dài thay Kỳ Du.
"Bên Bùi Thước, chỉ cần liên hệ được với cậu ấy, tôi sẽ nói rõ chuyện với cậu ấy." Trước lúc Fiona rời đi, nói với Kỳ Du.
"Không cần." Kỳ Du tỏ vẻ không sao đứng dậy, nói chuyện vô cùng đương nhiên: "Nếu như Bùi Thước biết chuyện, cậu ấy sẽ gọi ngay cho tôi. Tôi sẽ nói rõ với cậu ấy."
Lời nói mặc dù rất thèm đòn, nhưng trong lòng Fiona lại không thể không chấp nhận cách nói này của Kỳ Du.
Mưa to ròng rã một ngày một đêm, chiều ngày hôm sau, nhân viên sửa chữa mới lên được đảo. Ở trên đảo gặp phải mưa to hoặc bão làm mất hết thông tin cũng không phải lần đầu tiên gặp phải. Thế là động tác của ông chú sửa chữa cũng không nhanh không chậm, đến giờ cơm tối mới sửa xong.
Thế là trên bàn cơm tối, một đám cách ly với bên ngoài cũng bắt đầu không chờ được mở điện thoại di động chơi, nhưng mặc kệ là mở trang nào, Weibo, Wechat, trình duyệt điện thoại, thông tin nhảy ra tất cả đều liên quan đến Kỳ Du.
Mấy phút đồng hồ sao, trên mặt mọi người đều thay đổi thành vẻ mặt "Mẹ nó đang đùa tôi à".
Bùi Thước ngủ một giấc từ xế chiều đến thẳng giờ cơm, lúc xuống phòng ăn của nhà trọ, phát hiện vẻ mặt của mọi người đều rất kì lạ. Anh trai phụ trách chụp ảnh có chút lờ mờ ở cạnh phòng Bùi Thước vẫn có quan hệ không tệ lắm, đột nhiên vỗ vai cậu nói: "Lần này cậu trúng đạn đúng thật là vô tội."
Vừa tỉnh ngủ, hơn nữa nghe cũng không hiểu, Bùi Thước vô cùng ngoài ý muốn "Hả?"một tiếng.
Người xung quanh nhao nhao dùng vẻ mặt "đừng giả bộ nữa, tụi tôi đều biết khổ sở trong lòng cậu rồi" để nhìn Bùi Thước, làm cho Bùi Thước càng thêm không hiểu: "Trúng đạn cái gì?"
Trợ lý chụp ảnh nhanh mồm nhanh miệng khoát tay áo nói: "Không có chuyện gì đâu Tiểu Bùi, nếu trách thì chỉ có thể trách Kỳ Du khinh người quá đáng, chuyện cậu bị bôi đen trước đó chúng tôi thật sự không nghĩ tới lại là như vậy."
Bùi Thước vẫn một chữ cũng nghe không hiểu, nhưng cậu nghe được mấy từ mấu chốt "Kỳ Du" và "Khinh người quá đáng", thế là phản xạ có điều kiện cau chặt lông mày, giọng nói bất thiện hỏi: "Mọi người đang nói gì vậy?"
"Được rồi được rồi." Có người cho rằng Bùi Thước không muốn nhắc lại chuyện này, thế là đứng ra giảng hòa: "Thành Mân cũng đứng ra nói chuyện giúp cậu rồi, chúng tôi đều biết là.."
Lần này Bùi Thước hoàn toàn ngồi không yên, cậu đẩy bàn ra đứng lên, trực tiếp cắt ngang lời người kia: "Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Một bàn người đều bị dọa, trong lúc nhất thời toàn bộ yên tĩnh, nhìn đủ loại ánh mắt hiểu rõ ném tới mình, Bùi Thước chỉ cảm thấy sự bất an hai ngày nay càng thêm nồng đậm.
"Kỳ Du, thì, bị lộ rồi, cậu không biết sao?" Nửa ngày sau, trợ lý tạo hình của đoàn làm phim mới yếu ớt mở miệng.
Sắc mặt Bùi Thước đầu tiên là tái đi, tiếp đó thất hồn lạc phách bỏ lại câu "thật ngại quá", rồi xông lên lầu.
Sau mười lăm phút, vẻ mặt Bùi Thước khó coi vứt điện thoại di động, đứng đờ người giữa phòng, trong đầu hỗn loạn.
Tin tức liên quan đến Kỳ Du, bốn bức ảnh thân mật của Thành Mân và Kỳ Du bị tuôn ra cũng không làm Bùi Thước cảm thấy không nhìn nổi, thậm chí buổi họp báo đó Thành Mân ở trước mặt phóng viên nói cái gì mà "quá khứ cả hai người", Bùi Thước cũng hoàn toàn không tin, mà thứ duy nhất làm Bùi Thước không thể chịu đựng được là những suy đoán về Kỳ Du trên mạng.
Chuyện đã xảy ra trọn một ngày, Kỳ Du bị suy đoán ác ý, tự dưng bị hãm hại, mình đang làm gì? Nhàn nhã ở trong nhà trọ đợi mưa tạnh?
Nghĩ đến đây Bùi Thước quả thực giận không nói thành lời.
Nếu như Kỳ Du cần, vậy thì dù mình có giống như đời trước, trở thành một minh tinh hết thời, thì Bùi Thước cũng nhất định vì Kỳ Du làm sáng tỏ sự thật.
Cầm ví tiền và điện thoại vội vàng xuống lầu chuẩn bị suốt đêm về thành phố Gia Nam, Bùi Thước đυ.ng phải đạo diễn Phí Y trước quán trọ.
Phí Y thấy Bùi Thước, không giống như bình thường xem cậu như không khí, mà mở miệng nói: "Tôi thấy Thành Mân giúp anh nói chuyện.."
Nghe được cái tên "Thành Mân" này làm Bùi Thước chán ghét nhíu nhíu mày, nhưng bước chân một chút cũng không ngừng tiếp tục bước tiếp.
".. Bây giờ cậu cũng không cần phải lo lắng loại người như Kỳ Du nữa." Giọng nói Phí Y từ phía sau truyền đến, làm Bùi Thước lập tức dừng chân, tiếp đó cậu chậm rãi xoay người lại.
""Loại người", Kỳ Du?" Trên mặt Bùi Thước hoàn toàn không mang theo ý cười như bình thường, lạnh lẽo trong mắt làm Phí Y có chút sửng sốt.
Phí Y vốn là người thẳng tính, đối với bạn bè vô cùng trượng nghĩa, trước kia thấy Thành Mân vì chuyện Kỳ Du rời nhóm mà sầu não mệt mỏi, ấn tượng với Kỳ Du tự nhiên không tốt. Mà về sau, Kỳ Du từ chối đóng bộ phim này, Phí Y từ người qua đường của Kỳ Du biến thành anti, bởi vậy đối với Bùi Thước có quan hệ không tồi với Kỳ Du cũng thấy ngứa mắt.
Mà lúc này lại tuôn ra tin tức, không phải nói là có chuyện như vậy giữa Kỳ Du và Bùi Thước sao? Làm sao dáng vẻ Bùi Thước lại như không cho người khác nói xấu Kỳ Du dù là một chút?
"Đúng vậy, loại người cao ngạo tự đại, thích ở sau lưng dùng thủ đoạn hại người khác.. A!" Lúc Phí Y đang nói, một đấm của Bùi Thước trực tiếp đánh tới!
Kính đen của Phí Y bị đánh rơi trên mặt đất, hắn còn chưa kịp phản ứng, vô thức dụi dụi mắt, nhìn chàng trai đang tức giận trước mắt.
Bùi Thước chưa từng tức giận, bởi vậy khuôn mặt vì tức giận và không cảm xúc của cậu cũng lộ ra âm trầm đáng sợ.
Cậu nhìn chằm chằm Phí Y, gằn từng chữ: "Tốt nhất đừng để cho tôi nghe thấy cậu nói hươu nói vượn." Dứt lời trực tiếp quay người rời đi.
Nửa phút đồng hồ sau Phí Y mới từ trong trạng thái chết máy sống lại, vô duyên vô cớ bị đấm một đấm hắn thật sự rất tức giận, nhưng kỳ quái là, cảm giác nhìn Bùi Thước thế nào cũng không thuận mắt trước đó thế mà giảm đi rất nhiều.
Tất cả tàu vào bảy giờ tối đều đã ngừng chạy, Bùi Thước đứng trước bến tàu nôn nóng, sau nhiều kế không khả thi, cuối cùng vẫn tốn giá cao mới tìm được một ngư dân bằng lòng lái ca nô đưa mình trở về.
Mệt mỏi như vậy, trở lại thành phố Gia Nam cũng đã gần mười một giờ. Bùi Thước cản một chiếc taxi, trực tiếp báo địa chỉ chung cư của Kỳ Du. Khi ở trên xe, nghe người chủ trì tiết mục giải trí không ngừng nói xấu Kỳ Du, Bùi Thước cuối cùng nhịn không được trực tiếp đưa tay tắt đài phát thanh.
Tài xế bên cạnh yên lặng liếc qua khuôn mặt Bùi Thước, trong lòng thầm nghĩ cậu trai này có vẻ không bình thường, sao lại có cảm giác rất tức giận nhỉ.
Đứng ở trước cửa chung cư của Kỳ Du, ấn chuông cửa ba lần cũng không ai trả lời. Cậu có chút mất mát nhìn cánh cửa đóng chặt, bất an trong lòng dâng lên.
Muộn như vậy, nếu như Kỳ Du không ở nhà, anh sẽ ở đâu?
Lúc Bùi Thước lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại, cửa được mở ra từ bên trong, Kỳ Du lấy một gương mặt không kiên nhẫn xuất hiện trước cửa: "Có dừng được không.."
Chưa nói xong nửa câu đã im lặng, vì cả người Kỳ Du đã bị Bùi Thước gắt gao ôm chặt. Loại cảm giác quen thuộc này làm Kỳ Du vô ý thức không đẩy ra, mấy giây sau hắn mới phản ứng được, thuận tay ôm lấy đối phương.
".. Bùi Thước?" Kỳ Du vẫn cảm giác có chút không thể tin được, giấc mơ của hắn bị tiếng chuông cửa đánh thức, sau đó mở cửa ra, tiếp đó.. Đã bị tên nhóc đáng ghét trong mơ ôm lấy?