Sau khi Kỳ Du bắn ra thì rất nhanh đã bình ổn lại, còn người bị chóng mặt ngược lại là Bùi Thước.
"Thích tôi như thế? Giúp tôi mà cậu cũng có thể cứng hả?" Kỳ Du thoải mái xong hoàn toàn không còn dáng vẻ đắm chìm vào du͙© vọиɠ như nãy nữa. Nhếch môi bày ra dáng vẻ muốn ăn đòn, xích lại gần nhìn Bùi Thước.
Quả thật Bùi Thước không biết nên nói gì cho phải, lão đại đừng không có tiết tháo mà nói thẳng ra như vậy có được không? Mặc dù mình cứng rắn là không sai..
Nổi buồn dằn xuống sự vọng động của mình, Bùi Thước cầm khăn tay lau tay sạch sẽ, trong lòng tự nhủ sao anh lại không vuốt ve an ủi một chút chứ? Thoải mái xong liền trở mặt, quả nhiên là tác phong của lão đại.
Kỳ Du nhìn thấu hết các phản ứng của Bùi Thước, nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ nâng khóe miệng. Nhìn bộ dáng buồn bực của tên này sao lại có cảm giác vui vẻ như vậy chứ? Được rồi, để cậu vui vẻ một chút vậy.
Bùi Thước đang cúi đầu, bỗng nhiên khóe miệng nóng lên, sau khi kịp phản ứng lại Kỳ Du hôn mình thì cậu lập tức ngẩng đầu, nhìn đối phương đã quay mặt sang chỗ khác mặc quần áo, Bùi Thước im lặng cười ngốc nghếch.
Hai người có tật giật mình đi ra ngoài thì đã không có ai, lúc nhân viên công tác rời đi chắc là không có chú ý tới hai người bọn họ.
Kỳ Du nghiêng chân ngồi trên ghế salon ăn cơm, vừa ăn vừa chê không ngon. Bùi Thước yên lặng thay em gái phụ trách hậu cần lau mồ hôi, trong lòng tự nhủ đương nhiên thức ăn nhanh đâu sánh nổi thức ăn do anh làm được.
"Vậy là tạo hình của anh đã xác định rồi à?" Bùi Thước ngồi ở bên cạnh chốc lát, chợt nhớ tới chính sự, nhịn không được hỏi.
Kỳ Du gật đầu: "Tạo hình rất đơn giản, chủ yếu vẫn là dựa vào hậu kỳ."
"Cái gì hậu kỳ? Vẫn là tạo hình thế nào?"
Kỳ Du ăn mà cứ bị liên tiếp làm gián đoạn nên rất không kiên nhẫn, cau mày nói: "Tạo hình quái thú biến dị, dọa người thế nào thì làm thế đó, hài lòng chưa?"
Lòng Bùi Thước lạnh đi: "Không phải chứ, bên tạo hình sao có thể xuống tay được.."
Lời còn chưa nói hết đã bị Kỳ Du phóng đao bằng mắt bay tới: "Có ý gì? Tôi còn phải phối hợp với thẩm mỹ của cậu để tạo hình trông đẹp mắt đáng thương nữa hả?"
Đúng thật là tôi muốn nhìn thấy tạo hình yêu quái đẹp mắt đáng thương của anh.. Đương nhiên lời này Bùi Thước không có can đảm nói ra, chỉ có thể vừa oán thầm, vừa chưa từ bỏ ý định truy hỏi: "Đừng nói đùa nữa, cho nên tạo hình vẫn là trông như thế nào a?"
Rốt cuộc Kỳ Du đã tức giận, chân dài đạp trên bàn trà, tay cầm hộp cơm để trên đầu gối, vô cùng khí thế: "Cậu cố ý không cho tôi ăn cơm đúng không?"
Bùi Thước thức thời ngậm miệng.
Ngày kế tiếp, < Tiến hóa hoàn mỹ > chính thức khởi động máy, đoàn làm phim bay tới phía Bắc thành phố Lạc Thường. Giai đoạn chuẩn bị trước đó, đoàn làm phim đã bỏ ra rất nhiều tiền tại thành phố Lạc Thường, theo tiểu thuyết miêu tả dựng lên một phòng thí nghiệm, đó sẽ là nơi quay cảnh tiến sĩ Tô Thành và Tô Duy theo mệnh lệnh tiến hành bí mật nghiên cứu khoa học.
Bởi vì thời gian gấp rút, buổi sáng đến Lạc Thường, buổi chiều liền bắt đầu quay phim, thẳng đến rạng sáng mới kết thúc công việc.
Cuối tháng mười thành phố Lạc Thường còn chưa ấm, nhưng ban đêm nhiệt độ không khí giảm xuống mười độ, Bùi Thước không mang đủ quần áo, thế là bị đông cứng thành chó.
Bùi Thước há miệng run rẩy trở lại khách sạn, điện thoại Bùi Thước liền vang lên, nhận thấy là Kỳ Du, nói chưa được hai câu Bùi Thước đã hắt xì đến mấy lần.
Kỳ Du ở bên kia nghe ra không thích hợp, không khỏi tức giận nói: "Trước khi đi cậu không tra dự báo thời tiết hả?"
Bùi Thước chột dạ: "Tôi cho là.."
"Cậu cho rằng cái gì? Cậu cho rằng bên kia cũng giống như Gia Nam bốn mùa đều là mùa xuân? Hay là da của cậu dày thịt béo nên có thể đặc biệt kháng lạnh?"
Bùi Thước không nói lời nào, nói nhiều sai nhiều, nhiều lời cậu cũng không hiểu được.
Kỳ Du ở bên kia giáo huấn Bùi Thước một trận, cuối cùng bỏ lại một câu: "Tuần sau tôi vào đoàn phim, nếu cậu cảm mạo thì đừng nghĩ tới gần tôi."
Sau khi treo điện thoại Bùi Thước vừa vui vẻ vừa buồn rầu, vui vẻ là vì tuần sau có thể nhìn thấy Kỳ Du, buồn là vì lỡ đâu mình bị cảm, chẳng lẽ lão đại thật sự giữ khoảng cách với mình?
Theo tính cách tuyệt tình của lão đại thì không phải là không có khả năng.. Bùi Thước càng nghĩ càng ủ rũ.
Nhưng mà mặc kệ Kỳ Du uy hϊếp thì cũng không có tác dụng gì, dưới tình trạng mỗi ngày đều không có đủ thời gian nghỉ ngơi, hơn phân nửa người trong đoàn làm phim đều bị cảm, tất nhiên Bùi Thước không thể may mắn thoát khỏi được. Nghe thấy giọng mũi nồng đậm của mình, Bùi Thước đã có thể tưởng tượng được vài ngày sau lão đại nhìn thấy mình sẽ giống như nhìn thấy virus mà tránh xa.
Nhưng phản ứng lần này của Kỳ Du lại làm cho Bùi Thước mở rộng tầm mắt.
Sau khi kết thúc công việc đau đầu đi không vững trở lại khách sạn, vừa mở cửa phòng cả người đã bị kéo vào l*иg ngực quen thuộc. Sững sờ mấy giây, Bùi Thước mới không thể tin được nói: "Kỳ Du?"
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói bất mãn của Kỳ Du: "Không phải đã sớm kết thúc công việc rồi sao? Động tác của cậu sao lại chậm chạp như vậy?"
"Ừ, tôi đến tiệm thuốc để mua thuốc.."
Còn chưa dứt lời đã bị Kỳ Du cắt ngang: "Cậu sinh bệnh thật hả?" Nói xong liền nắm chặt vai cậu, Kỳ Du hơi cúi đầu xuống, cau mày dò xét Bùi Thước.
Mới một tuần không đến, mặt của tên nhóc này đã gầy đi trông thấy, dưới ánh mắt mặt nhợt nhạt xanh xao kia khiến cho bất kỳ ai cũng không thể xem nhẹ.
"Làm sao thế? Bên này không có cửa hàng để cậu mua áo ấm sao?"
Bùi Thước lo lắng mình sẽ lây bệnh cho Kỳ Du, đưa tay ra muốn tránh khỏi Kỳ Du, lại không nghĩ rằng Kỳ Du lại càng tăng lực trên tay, sau đó vương tay giữ phía sau đầu hôn cậu.
Bùi Thước uống thuốc cảm đã có chút choáng váng, giờ phút này cậu càng không tìm được phương hướng. Cậu chỉ cảm thấy môi mềm mại của Kỳ Du không chút dịu dàng nào hôn mạnh lên môi mình, sau đó đầu lưỡi không kiên nhẫn luồn vào, mà ngay từ đầu trong đầu cậu còn có ý nghĩ 'Có thể sẽ bị lây bệnh không', nhưng rất nhanh ý nghĩ này liền tiêu tan.
Cùng tên này tách ra chưa tới bảy ngày, vì sao lúc nhìn thấy cậu lại cảm thấy qua lâu như vậy? Kỳ Du vừa không cam lòng nghĩ đến, vừa oán hận cắn môi Bùi Thước, nghe thấy Bùi Thước kêu đau nhưng vẫn không ngừng chạm đến, không nhịn được cười thầm trong lòng.
Một hồi lâu sau Kỳ Du mới buông Bùi Thước ra, Bùi Thước mở miệng hít thở, cảm thấy nhịp tim của mình đập quá nhanh. Thật vất vả mới chậm rãi thở bình thường lại, bỗng nhiên Kỳ Du ghé lại gần bên tai cậu nói.
"Nếu tôi bị cảm, tuyệt đối là do cậu hại."
Giọng nói hơi khàn khàn cùng với hơi thở nóng nóng, mặc dù trong lòng Bùi Thước cảm thấy lão đại không nói đạo lý vẫn không thay đổi, nhưng sao lại không có tiền đồ mà tim đập rộn lên lần nữa.
"Anh, sao anh đến sớm thế?" Hơn nửa ngày sau khi lấy lại tinh thần, Bùi Thước mới nhớ tới hỏi.
Kỳ Du hừ một tiếng, chỉ chỉ cái túi ở trong phòng: "Đưa quần áo cho cậu."
Bùi Thước lập tức thụ sủng nhược kinh 'A' một tiếng, sau đấy vui vẻ đi qua, vừa lấy quần áo từ trong túi, vừa cười ha ha nói: "Sao anh lại tri kỷ như thế.."
Âm cuối biến mất trong không khí, Bùi Thước nhìn bộ quần áo mà mình lấy ra từ trong túi, cảm thấy cả người đều không tốt.
"Thế nào, thích không?" Kỳ Du nghiêng người dựa vào tường, quay đầu nhìn về phía Bùi Thước, anh tươi cười đắc ý quả thực có thể lóe mù mắt.
Nhìn bộ đồ màu đen trong tay, áo khoát dày như của người bảo vệ gác cổng, Bùi Thước xoắn xuýt mấy giây, rốt cuộc vẫn trái lương tâm gật gật đầu.
"Uhm, vậy ngày mai cậu mặc đến phim trường đi." Kỳ Du hời hợt nói.
Mắt Bùi Thước trợn tròn: "Anh, anh không phải nghiêm túc đấy chứ?"
Kỳ Du hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Cậu thấy tôi giống nói đùa à?"
Thấy vẻ mặt đau khổ của Bùi Thước, Kỳ Du nhịn cười trong lòng, vẫn nghiêm mặt nói: "Không cho cậu chút giáo huấn, cậu tuyệt đối sẽ không nhớ lâu."
Ngày thứ hai Bùi Thước hoàn toàn bất đắc dĩ, kiên trì mặc áo choàng dài đến phim trường. Thợ trang điểm nhìn thấy Bùi Thước liền sững sờ mấy giây, lập tức cười đến nỗi không dừng lại được.
"Buồn cười đến thế sao?" Bùi Thước có chút bất mãn bĩu môi. "Các người đều là hạn hẹp đi ức hϊếp người."
Bất quá cùng ngày đó đúng lúc thời tiết hạ nhiệt độ, một đám người đứng trong gió rét đông lạnh đến run lẩy bẩy, Bùi Thước bọc lấy áo choàng dài, biểu thị tuyệt không lạnh.
Nhưng mà Kỳ Du lại không có vận tốt như vậy.
* * *
** Editor: Có ai đọc truyện này không ạ, cho mình xin cái like để biết có người đọc đi, để mình còn có động lực đi lấp hố ^^