Địa điểm quay hình của Kỳ Du và Bùi Thước là ở bờ biển của thành phố Gia Nam, tình tiết đại khái là Bùi Thước đóng vai tiểu lâu la thủ hạ của phản diện muốn trộm văn kiện quan trọng trên người Kỳ Du, kết quả tranh chấp mấy lần vẫn không thành, bị Kỳ Du đẩy xuống biển.
Lúc chiều, cuối cùng cũng quay đến cảnh cuối cùng --- Sau khi Bùi Thước bị đẩy xuống biển muốn từ trong biển bò lên, lại bị đạp trở về lần nữa.
Yêu cầu của trò chơi này cũng không phải là rất cao, chỉ là muốn tăng thêm chút tiếng cười, bởi vậy chỉ cần trôi chảy là được, nhưng khiến đạo diễn không thể ngờ tới chính là, trò chơi này được thực hiện liên tục.
Lần thứ nhất Bùi Thước vừa mới nhô đầu lên biển, Kỳ Du liền cất bước đi qua.
"Cắt! Kỳ Du hành động trước rồi!"
Lần thứ hai, Kỳ Du lại xảy ra vấn đề, ngăn trở ống kính.
Lần thứ ba, Bùi Thước vừa bò lên bên cạnh rào chắn thì đã bị Kỳ Du đạp xuống dưới, đạo diễn nói không còn nhiều thời gian nữa.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cuối cùng thực hiện lại đến mười lần, một màn này qua đi. Lúc Bùi Thước bò dậy tư trong biển, cả người không còn chút sức lực, cậu đã ngâm trong biển hơn hai giờ.
Thời tiết đầu tháng chín mặc dù còn chưa lạnh, nhưng hoàng hôn xuống gió biển thổi qua vẫn khiến Bùi Thước cả người ướt đẫm hắt xì mấy lần, cho dù lạnh đến bờ môi phát xanh, lúc nhân viên công tác lấy khăn lông cho cậu, Bùi Thước vẫn không quên cười với đối phương.
Kỳ Du siết quả đấm đứng bên cạnh, chỉ muốn dứt khoát đoạt lấy khăn lông bao lấy cái người toàn thân đều là nước kia. Thật là, đông lạnh thành như vậy mà cậu còn muốn bán manh với người khác?
Bất quá nói cho cùng, tên này bị đông lạnh thành như vậy cũng không thoát khỏi có liên quan đến anh. Kỳ Du ảo não nhíu mày, hai lần đầu tiên đúng là anh cố ý, muốn nhìn dáng vẻ chật vật của Bùi Thước để xả giận. Nhưng đến lần thứ ba, thấy dáng vẻ ngâm nước biển rất khó chịu của Bùi Thước, Kỳ Du lập tức liền hối hận, khi muốn nhanh chóng qua cảnh này thì ngược lại liên tục xảy ra sai lầm, NG liên tục.
Lúc đầu hạ quyết tâm không đi qua nhìn Bùi Thước, nhưng bước chân lại không tự giác mà bước qua bên kia.
Bùi Thước bưng lấy tách nước nóng để sưởi ấm, bỗng nhiên trong mắt xuất hiện một đôi chân dài, không cần ngẩng đầu cũng biết là Kỳ Du, cậu lập tức liền khẩn trương.
Đây chẳng lẽ là muốn khởi binh vấn tội.. Vừa nãy NG nhiều lần như vậy, thật sự đã làm mất nhiều thời gian của lão đại.
Vừa lo lắng muốn ngẩng đầu lên, chợt khăn mặt đang vắt trên vai bị nhấc lên. Bùi Thước còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì, thì trên đầu đã bị khăn mặt trùm lại.
Động tác của Kỳ Du không nhẹ nhàng chút nào, cầm khăn mặt dùng lực xoa đầu Bùi Thước, thấy dáng vẻ thanh niên ngơ ngác ngồi đó mặc cho mình làm gì thì làm, nhịn không được nở nụ cười.
Nhân viên cầm thuốc cảm và nước quay trở lại nhìn thấy vậy liền ngây người: Vừa nãy là mình hoa mắt phải không? Ánh mắt Kỳ ca ôn nhu sắp chảy nước.. Nhất định là ảo giác rồi?
Bùi Thước bị động tác của Kỳ Du làm cho chóng mặt, nhưng trong lòng lại vui vẻ không chịu được, lão đại không còn giận mình nữa?
Kỳ Du vừa lau khô tóc cho Bùi Thước tựa như lau cho chó con, vừa lạnh lùng dạy dỗ: "Cậu ngồi ngốc ở chỗ này uống nước nóng thì có tác dụng gì, tóc ướt chảy nước cậu không thấy à!"
Chờ nửa ngày, không nghe thấy câu trả lời trong dự liệu, lại nghe thấy thanh niên bị khăn mặt che kín đầu ấp úng nói: ".. Vừa nãy NG nhiều lần như vậy, thật xin lỗi. Anh không tức giận chứ?"
Ngu ngốc, cậu nói xin lỗi cái gì? Kỳ Du dừng tay lại một chút, lập tức khóe miệng nhịn không được cong lên, vốn đang muốn giải thích với cậu, xem ra không cần rồi.
"Giận cậu thì có lợi ích gì chứ." Kỳ Du hừ nhẹ một tiếng, để khăn mặt xuống, quay người đi.
Thế là lúc Bùi Thước xốc khăn lên thì chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy anh tuấn của lão đại, cậu có chút buồn bực gãi tóc đã được lau khô một nửa, tự nhủ: "Có ý gì? Mình không đáng để lão đại tức giận sao.."
Cái kết luận này làm Bùi Thước hơi phiền muộn, bất quá rất nhanh tâm tình của cậu liền khá hơn. Cho dù như thế nào, lão đại nói không tức giận là tốt rồi!
Nhưng cho dù tâm tình tốt lên, thì ngày hôm sau lúc Bùi Thước rời giường tình trạng cơ thể lại hết sức không ổn, trên nhiệt kế đã lên đến 39 độ.
Nghĩ đến buổi chiều có buổi thử vai , Bùi Thước vội vàng uống thuốc hạ sốt rồi bắt đầu xem kịch bản thử vai, nhưng nhìn một chút, cơn buồn ngủ lúc đầu thế mà chậm rãi biến mất, cậu nhịn không được lên mạng tra vài đoạn kinh điển trong tiểu thuyết, lập tức liền bị hấp dẫn.
* * * Đây thật sự là một bộ tiểu thuyết vô cùng xuất sắc, vô luận như thế nào, cậu đều sẽ cố tranh thủ để nhận lấy cơ hội diễn bộ phim đã được cải biên này!
Buổi chiều tại địa điểm chuẩn bị lên sân khấu thử vai, Bùi Thước lại nhìn thấy Kỳ Du, Kỳ Du ăn mặc rất đơn giản quần jean màu xám cùng với áo đen mỏng dệt kim hở cổ, nhưng đứng trong đám người vẫn luôn là tiêu điểm sáng nhất.
Kỳ Du cũng trông thấy Bùi Thước, đi tới nhìn một chút, tên này rõ ràng là đang phát sốt, nhưng đôi mắt lại sáng đến mức hoàn toàn không có cảm giác tiều tụy của người đang bị bệnh.
Sớm biết hôm nay tên này tới thử vai, thì cảnh quay ngày hôm qua anh đã nghiêm túc diễn qua ngay lần đầu rồi. Kỳ Du nhớ tới chuyện này, lông mày lại nhíu lại, trong lòng hối hận day dứt nhưng lại ngẹn lại không nói nên lời.
Tâm tư Bùi Thước ngược lại hoàn toàn không có ở đây, cả người cậu nóng đến bốc cháy không còn chút sức lực nào, nhưng tinh thần lại bởi vì tập trung cao độ mà phấn khởi không thôi, cậu lập tức sẽ thử vai, nhân vật trong phim a! Còn là phim của Nhậm Thiên Dữ nữa!
Đương nhiên Kỳ Du biết Bùi Thước đang suy nghĩ gì, anh ho nhẹ một tiếng nói: "Đợi chút nữa chớ khẩn trương."
Nghe vậy Bùi Thước lập tức giật nảy mình: "Anh, anh nói cái gì?" Người này thật sự là lão đại sao? Dựa theo tính tình của lão đại chẳng lẽ không phải nên nói mấy câu như "Nhân vật đơn giản như vậy cậu không thể không bắt được đi" sao?
"..."
Kỳ Du cũng biết mình thất thố, lập tức có chút thẹn quá hóa giận, anh nhịn không được vươn tay dùng sức véo mặt Bùi Thước. "Chính là bảo cậu biểu hiện tốt một chút, đừng để mắt mặt trước mặt Nhậm đạo diễn."
Mặt tên này nóng như vậy, sẽ không xảy ra vấn đề gì đi?
Bùi Thước yên lòng gật gật đầu, trong lòng tự nhủ đây mới chính là lời lão đại nên nói.. Nhưng mà đã hoàn toàn quen thuộc với phong cách nói chuyện này có phải mình quá M rồi không?
Bùi Thước là người thử vai cuối cùng, đến lượt cậu đi vào thì Nhậm Thiên Dữ đã không còn kiên nhẫn nữa. Ông lấy tư liệu của Bùi Thước nhìn một chút, nhìn xem tư liệu của Bùi Thước rồi nhíu mày, người mới này mới xuất đạo không lâu, gần đây có vẻ rất nổi, là bởi vì một bộ phim thần tượng?
Nhậm Thiên Dữ xoa huyệt thái dương, bộ phim này Tinh Giang là nhà đầu tư lớn nhất, nhưng người bọn họ đề cử ông chỉ có thể chọn được Kỳ Du, đã thế còn cho một vai lúng ta lúng túng như thế, bởi vậy nên mới đền bù, lần thử vai này Tinh Giang đều cho người mới tới tham gia, nhưng không có ai khiến ông hài lòng.
"Bùi Thước." Trợ lý đứng gần cửa bên ngoài hô một tiếng, sau đó một thanh niên anh tuấn khuôn mặt baby có chút thấp thỏm đi tới, trên mặt còn nở nụ cười có vẻ hơi ngượng ngùng.
Ngoại hình rất hợp với nhân vật, Nhậm Thiên Dữ bất động thanh sắc nghĩ đến, gật gật đầu, rồi ra hiệu cho cậu bắt đầu diễn.
"Ông tính là cái gì!" Trong phòng khi người thanh niên bắt đầu diễn liền thu lại nụ cười ấm áp trên mặt, mặt baby âm trầm nhìn xem quá quỷ dị. "Từ nhỏ đến lớn ông đều một lòng nhào vào phòng thí nghiệm, cho dù là một câu quan tâm ông cũng chả thèm bố thí cho tôi!"
Không có ai đối diễn với Bùi Thước, cậu đứng tại chỗ, trào phúng mà nhìn vào không khí phía trước, tựa như nơi đó có tiến sĩ Tô Thành đang đứng người mà từ khi cậu sinh ra vẫn luôn thờ ơ với mình.
Mấy giây sau, vẻ mặt Bùi Thước dần dần buông lỏng, tựa như vừa nghe thấy lời giải thích bất thiện của ba mình, nội tâm dao động.
Ở phía dưới phó đạo diễn vô ý nhìn thoáng qua Nhậm Thiên Dữ ở bên cạnh, thấy đối phương không còn dáng vẻ thờ ơ nữa, lập tức kinh ngạc, người mới này.. Thật sự có chỗ hơn người?
Một nụ cười ngạo mạn mỉa mai chậm rãi tràn ra khóe miệng Bùi Thước, cậu chậm rãi mở miệng, giọng nói tỏ vẻ bình tĩnh nhưng bên trong lại chứa gợn sóng: "Ông cho rằng, ông nói nhiều như thế, tôi sẽ giống như chó mà bổ nhào vào ông rồi xóa bỏ hiềm khích lúc trước sao? A, tôi cho ông biết Tô Thành, hạng mục lần này, vô luận như thế nào tôi cũng sẽ không buông tha!"
Bùi Thước nói, ác ý nhíu mày: "Bất quá, hạng mục này phải trả giá mất mười năm nay, kết quả lại bị thủ hạ của con ông chờ đợi để tranh công, Tô tiến sĩ nhất định cảm thấy rất khó chịu đi? Nếu ông rời khỏi, tôi cũng có thể hiểu được, ba."
Âm thanh nói ra tiếng "Ba" rất nhẹ, lại khiến cho phó đạo diễn ở bên cạnh không hiểu sao lại nổi cả da gà, nói xong một đoạn lời thoại Bùi Thước đứng ở đấy, khiến cho người khác cảm giác thấy được một người tuổi trẻ thiên tài máu lạnh, đối với người ba từ lúc còn nhỏ đã nỗi lên oán hận và khoái ý trả thù đều được phát huy vô cùng tinh tế.
Ông chắc chắn người mới này sẽ là một trong những người được lựa chọn, chỉ là, càng không tưởng được còn ở phía sau nữa.
Kịch bản thử vai đến đây là xong, nhưng Bùi Thước vẫn chưa kết thức diễn. Cậu đứng ở đấy, sau khi "Ba" rời đi, sắc mặt chậm rãi thu lại, trong ánh mắt lóe lên một chút hối hận, sau đó liền lập tức bốc cháy lên lửa giận, rồi đánh một quyền thật mạnh lên chân của mình.
Đây là Tô Duy đang phẫn hận với chính mình: Người kia từ nhỏ đã lạnh lùng xa cách với ngươi, nhưng vì cái gì, trông thấy dáng vẻ thất lạc của ông ta, ngươi vẫn cảm thấy không đành lòng?
Nhậm Thiên Dữ xem đến đây liền lập tức đứng lên, trực tiếp chỉ vào Bùi Thước hỏi: "Đoạn này ở đâu ra?"
Bùi Thước giật nảy mình, đoạn này là cậu tự chủ ý thêm vào, bất quá nhìn bộ dáng của đạo diễn.. hình như hiệu quả không tốt lắm?
Cậu thu hồi lại thần sắc điên cuồng vừa mới nhập vai lúc nãy, có chút thấp thỏm nói: "Tôi đọc đoạn này trong tiểu thuyết, ách, tác giả có miêu tả mâu thuẫn trên người Tô Duy.."
"Cậu còn đọc sách?"
Bùi Thước vội vàng lắc đầu: "Không phải, trước khi thử vai có đọc qua đoạn này." Cậu nói xong càng thêm chột dạ, điều này nhất định sẽ để lại ấn tượng xấu cho đạo diễn đi.
Ai ngờ Nhậm Thiên Dữ lập tức ra lệnh: "Tuần này đọc hết nguyên tác, chọn bản dịch của nhà xuất bản Gia Nam."
".. A?"
Thấy Bùi Thước không hiểu ra sao, phó đạo diễn phản ứng lại liền vội vàng nói: "Ý là cậu đã thông qua thử vai rồi, sẽ đóng vai Tô Duy này." Vừa giải thích vừa âm thầm phát điên, Nhậm đạo diễn ngài có thể đi theo quá trình được không vậy? Mặc dù quyền quyết định ở trong tay ngài, nhưng đánh nhịp thì cũng nên đợi xong buổi thử vai ah!
Kỳ Du ở bên ngoài đợi đến mất kiên nhẫn, bỗng nhiên trông thấy cửa phòng thử vai mở ra, Bùi Thước mang vẻ mặt mơ hồ đi ra.
".. Cậu bị nóng đến phát ngốc?" Lúc đầu muốn hỏi Bùi Thước có nắm được không, nhưng trông thấy vẻ mặt của cậu bị đốt nóng đến đỏ bừng, Kỳ Du vẫn quyết định quan tâm tình trạng cơ thể của cậu trước.
Bùi Thước tựa như không nghe thấy đi tới, nắm chặt cánh tay Kỳ Du, nhiệt độ cách một tầng quần áo nhưng Kỳ Du vẫn thấy bỏng, còn chưa kịp phản ứng, Bùi Thước cả người nóng hổi ngã về phía trước, sau đó hơi thở nóng hầm hập phả vào bên tai Kỳ Du: "Tôi nhận được vai này rồi!"
Kỳ Du đang định mắng Bùi Thước làm gì vậy, thì bất ngờ nghe thấy câu này, lập tức sửng sốt. Kịp phản ứng lại định đẩy vai Bùi Thước ra hỏi cho rõ ràng, thì đối phương chợt ngã xuống l*иg ngực anh.
".. Này!"