So với ngày đầu tiên thuận lợi, ngày hôm nay trạng thái Bùi Thước quay phim rất kém.
Ngày hôm sau kịch tình quay chủ yếu là, Bùi Thước kể hết về đợt phong sát mà mình đã trải qua cho nữ bác sĩ tâm lý do Nhan Hủ Dao thủ vai.
Sau khi cầm được kịch bản Bùi Thước đã chuẩn bị rất kỹ, bình thường lúc mình tập diễn thử cũng thấy không có gì khó khăn. Nhưng đến lúc chính thức quay phim, dù như thế nào Bùi Thước cũng không thể diễn được.
Lúc đầu Tạ Vi tưởng rằng Bùi Thước diễn cùng với nhất tỷ Tinh Giang áp lực quá lớn, còn an ủi cậu vài câu. Nhưng nhìn thấy Bùi Thước lần lượt NG, Tạ Vi cũng không kiên nhẫn mà nhíu mày, không rõ người mới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai ngày đối lập kém nhau quá lớn
Giằng co cho tới trưa cũng không quay được cảnh nào có thể sử dụng, bởi vì không thể kéo dài, buổi chiều đành phải quay phần diễn khác của Bùi Thước, mà lúc quay cảnh khác Bùi Thước lại khôi phục bình thường khiến cho đạo diễn và những nhân viên công tác khác không thể hiểu nổi.
Sau khi kết thúc công việc Nhan Hủ Dao cũng đến trêu chọc Bùi Thước: "Ơ, cậu này diễn cùng với chị khẩn trương lắm à? Chị có đáng sợ như vậy sao?"
Nhất tỷ Nhan Hủ Dao năm nay đã 28 tuổi, sau khi ký kết với Tinh Giang có thể nói là thuận buồm xuôi gió, cup ảnh hậu nên cầm cô ta cũng nhận không ít, giữa lông mày xinh đẹp lộ ra khí chất cường đại.
Bùi Thước cũng cười, liền lên tiếng xin lỗi vì mình đã tạo thêm phiền toái cho mọi người. Trên mặt cậu mặc dù không có biểu lộ gì, nhưng đáy lòng lại vô cùng lo lắng. Nếu như ngày mai mình vẫn là trạng thái này.. Như vậy bị thay đổi là chuyện rất có thể xảy ra đi?
Cậu cũng rất muốn vượt qua, nhưng mỗi lần tự vạch trần ra vết sẹo tựa như lúc đọc lên đoạn hội thoại kia, cậu luôn không khắc chế được mà nhớ lại chính mình đã từng trải qua chuyện kia, chính là khoảng thời gian rơi xuống vực thẩm, nhìn không ra hi vọng.
Cậu thật sự rất sợ hãi, càng muốn cố gắng thoát khỏi bóng mờ kia, nhưng lúc đang diễn càng không có cách nào nhập vào nhân vật.
Những đạo lý này Bùi Thước đều rõ ràng, nhưng lúc quay ở trường quay, khi màn ảnh dời đến, dù thế nào cậu cũng không thể bình thản xem như không có chuyện gì.
Kéo lấy bước chân mỏi mệt đi ra khỏi studio, đi về hướng trạm xe buýt, đột nhiên có một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt, cửa sổ xe hạ xuống, bên trong là một gương mặt vô cùng đẹp trai nhưng lại có chút thiếu kiên nhẫn.
"Lên xe." Giọng nói trầm thấp.
Bùi Thước có chút sửng sờ, nhìn người trong xe, lại nhìn xem tờ quảng cáo dán ở trạm dừng của xe buýt, vài giây sau mới xác định bọn họ là cùng một người.
Kỳ Du cho rằng Bùi Thước là đang do dự, lập tức phát hỏa nói: "Cậu lề mề cái gì? Còn muốn tôi bước xuống mời cậu lên đúng không?"
Bùi Thước bị rống đến sửng sờ, lập tức ngoan ngoãn lên xe.
Trong xe áp khí rất thấp.
Hôm nay Kỳ Du mặc áo len màu xám, cổ áo rộng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp của anh, cả người giống như tùy thời cũng có thể bước lên sân khấu. Lại quay đầu nhìn xem chính mình, Bùi Thước quét nhìn quần jean đại chúng của mình và áo sơ mi vuông nóng nực, lập tức không muốn nói gì nữa.
Thấy Kỳ Du mặt lạnh lái xe không nói lời nào, Bùi Thước đoán có lẽ anh vẫn còn tức giận mình đã lừa gạt anh về chuyện nói yêu thích Miracle, vì vậy trong lòng xoắn xuýt cả buổi muốn nói lời xin lỗi, nhưng còn chưa mở lời, Kỳ Du đã nói trước rồi.
"Hôm nay cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?" Ngữ khí thật không tốt.
Hôm nay Kỳ Du đến studio xem mình diễn sao? Bùi Thước cảm thấy có chút mất mặt, hắng giọng nói: "Ân.. Trạng thái không tốt."
Kỳ Du hừ lạnh một tiếng: "Lấy cớ."
Bùi Thước không biết giải thích thế nào với Kỳ Du, đành cười cười, nói sang chuyện khác: "À, sao hôm nay Kỳ ca lại rảnh rỗi đến xem thế?"
"Tôi quay phim ở studio bên cạnh." Lúc này xe chạy đến đèn đỏ ở giao lộ, Kỳ Du dừng xe lại, lành lạnh liếc nhìn Bùi Thước. "Nhìn thoáng qua một cái đã nhìn thấy có người mất mặt liên tục NG năm sáu lần, mỗi lần đều dừng lại ở chỗ không sai biệt lắm."
"..."
"Trạng thái không tốt đúng không? Tôi sẽ điều chỉnh lại thật tốt cho cậu."
Bùi Thước lập tức cảnh giác dò hỏi: "Có ý gì?" Cậu nhìn quanh bốn phía, phát hiện đường này chính là đường đưa mình trở lại nhà trọ, tâm thoáng để xuống.
Nhưng Kỳ Du lại nói một câu khiến cho Bùi Thước hoàn toàn cứng đơ.
"Ý chính là, đi đến nhà trọ cậu, tôi hảo hảo giúp cậu tập kịch bản." Đèn xanh sáng lên, Kỳ Du đạp chân ga. "Ngày mai phải quay một lần liền qua cho tôi!"
Lúc đứng trước cửa nhà trọ lục lọi tìm chìa khóa mở cửa, Bùi Thước vẫn cảm giác nhất định là ảo giác của mình.
Kỳ Du chủ động muốn giúp mình diễn? Chuyện này không khoa học ah! Hơn nữa.. Bùi Thước để ba lô xuống, vừa ngồi chồm hổm trên mặt đất cố gắng tìm chìa khóa, vừa giương mắt nhìn trộm mỹ nam mặt lạnh đi do đợi đến thiếu kiên nhẫn ở bên cạnh. Cùng Kỳ Du khí chất bức người này diễn tập, có lẽ sẽ nhận được hiệu quả ngược lại đi?
"Sao rồi không có à?"
".. Tôi hình như không mang theo chìa khóa." Giọng nói phía sau bởi vì chột dạ mà càng lúc càng nhỏ.
Kỳ Du phát hỏa trừng mắt Bùi Thước, trông thấy cậu ngẩng mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười có lỗi, trong lòng càng khó chịu. Cười cái gì mà cười! Cho rằng lớn lên có một khuông mặt em bé phạm vào sai lầm chỉ tùy tiện bán manh là có thể bỏ qua sao? Mặt em bé cái gì, đáng ghét!
"Gõ cửa."
Bùi Thước buồn rầu hạ lông mi xuống: "Vô dụng thôi, khẳng định không có ai, mấy ngày nay Dịch Tử Duy đều ngủ trong phòng thu âm, buổi tối hôm nay A Triệt có huấn luyện."
"Cậu cố ý không muốn cho tôi đi vào đúng không? Cứ như vậy sợ diễn cùng với tôi?" Kỳ Du liếc nhìn Bùi Thước ngồi ở cửa ra vào, không đợi cậu đáp lời liền đi qua bắt đầu dùng lực điên cuồng nhấn chuông cửa.
Bùi Thước cũng lười khuyên can, trong lòng tự nhủ anh không tin tôi cũng không sao. Nhưng mà khiến cho Bùi Thước bất ngờ chính là, Kỳ Du nhấn chuông cửa chưa đến vài lần, trong cửa liền truyền ra tiếng nói của An Triệt "Đến đây, đến đây".
Nhìn thấy ánh mắt như đao kiếm của Kỳ Du liếc sang, Bùi Thước vô cùng đau khổ muốn giải thích, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, cửa đã mở ra rồi.
Trong cửa An Triệt chỉ mặc một mảnh vải vô cùng thư thái đứng đấy, toàn thân ướt sũng, nước trên tóc vẫn còn chảy xuống.
"Bùi Thước cậu luôn không mang theo chìa khóa thật sự rất phiền, không phải đã nói với cậu rất nhiều lần phải nhớ mang theo rồi sao, lần nào cũng ngay lúc tôi đang tắm đến một nửa rồi chạy ra mở cửa cho cậu thật sự nhức hết cả bi ah!" An Triệt chống eo bực mình nói một hơi, lúc này mới để ý đến vẻ mặt ngu ngơ của Bùi Thước và nam nhân cao gầy đội mũ ở bên cạnh cậu, lúc này hắn mới hậu tri hậu giác phát hiện, không khí.. Như thế nào lại cổ quái như vậy?
Quỷ dị trầm mặc bị Kỳ Du đánh gãy.
"Mỗi lần hắn ra mở cửa cho cậu đều là như thế này sao?" Kỳ Du quay đầu, ánh mắt vi diệu đánh giá Bùi Thước.
Bùi Thước còn chưa trả lời, An Triệt liền giành nói: "Đúng vậy, cậu ta rất thích chọn lúc tôi đi tắm mà trở về."
Bùi Thước đã không muốn nói gì nữa rồi.
An Triệt có chút kỳ quái nhìn Kỳ Du: "Anh là?"
Kỳ Du không nói chuyện, đưa tay lấy nón xuống, mặt không biểu tình đối mặt với An Triệt.
Ba giây sau, An Triệt vừa thét ah ah ah kêu quỷ vừa té ngã rồi trở lại phòng tắm mặc quần áo.
Bùi Thước cười ha ha, xoa tay muốn giải thích, nhưng Kỳ Du lại đưa tay ngăn cản.
"Không cần nói, tôi cũng biết."
Nhìn thấy vẻ mặt hiểu rõ của Kỳ Du, Bùi Thước quả thực muốn điên rồi, anh biết rõ cái con khỉ á!
"Tôi và An Triệt chỉ là bạn cùng phòng, tên kia.."
Kỳ Du nhíu mày, liếc xéo Bùi Thước: "Nói rồi cậu không cần giải thích. Tôi tôn trọng cậu. Được rồi, bây giờ đi vào phòng cậu tập diễn đi."
Bà mẹ nó thật đúng là nói không rõ được a! Việc này với ta có nửa xu quan hệ ah ah ah!
Mà Kỳ Du quay sang, ở nơi Bùi Thước không nhìn thấy cười nhẹ, nhìn bộ dạng tên này phát điên quả thật là rất vui vẻ.
Đi vào phòng của Bùi Thước, Kỳ Du lại muốn mắng vài câu, phòng của cậu ta quá bẩn, Bùi Thước hoàn toàn chưa kịp nói gì. Bất quá nói ngược lại, thấy Kỳ Du còn chủ động giúp mình diễn, còn mắng mình nữa, Bùi Thước ngoài ý muốn vui vẻ. Đây là cho thấy.. Kỳ Du không còn tức giận nữa sao?
Sau khi xem qua kịch bản một lần, Kỳ Du liền biểu thị mình đã nhớ rõ lời kịch, bắt đầu diễn cùng với Bùi Thước. Bên này Bùi Thước còn chưa điều chỉnh tốt, Kỳ Du không chần chừ đã bắt đầu.
"Mời nằm xuống bên này." Kỳ Du nhập vai rất nhanh, khí thế khiến cho người ta cảm giác áp bách hoàn toàn biến mất, dường như thật sự đã biến thành một bác sĩ tâm lý có thể giúp cho người ta thả lỏng.
Bùi Thước nghe lời nằm xuống, nhắm mắt lại.
"Hít sâu, buông lỏng.. Đúng." Giọng nói của Kỳ Du trầm thấp mà dịu dàng. "Cậu có thể nói cho tôi biết tâm tình của cậu, tôi sẽ chăm chú lắng nghe."
Bùi Thước thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: "Tôi vô cùng.. tuyệt vọng, rất khổ sở, cảm thấy không có cách nào tiếp tục được nữa rồi."
"Tại sao phải như vậy? Có thể nói cho tôi biết không?"
"Tôi cũng không biết, tôi vốn, vốn thầm nghĩ diễn kịch thật tốt, thế nhưng không biết như thế nào lại đắc tội với người ta, công ty quản lý giải ước với tôi, thanh danh của tôi bỗng nhiên trở nên rất nát, tất cả mọi người chán ghét tôi.. Về sau, tôi bắt đầu dính vào thuốc phiện, sau đó không thể ly khai được nữa rồi. Ha ha, ha ha." Trong tiếng cười của Bùi Thước bỗng nhiên nghẹn ngào. "Tôi biết rõ, tôi không có biện pháp nào đóng phim được nữa. Nhưng mà thật sự tôi rất thích ah.."
Ngồi ở bên cạnh Bùi Thước, Kỳ Du ngây ngẩn cả người, bởi vì anh nhìn thấy rất rõ, lông mi của Bùi Thước có chút thấm ướt. Tên này rõ ràng diễn không tệ, vì sao lúc ở studio lại diễn tệ như vậy?
Kỳ Du ho nhẹ nói: "Ân, diễn không tệ, ngày mai cứ diễn như vậy."
Nghe thấy lời nói, lúc này Bùi Thước mới mở mắt ra, mà ngay lúc Bùi Thước mở mắt ra, lập tức Kỳ Du mới phát hiện có chút không đúng.
Trong ánh mắt của Bùi Thước, ngoại trừ trong kịch bản Cố Lâm đang thương tâm và tuyệt vọng ra, rõ ràng còn có.. sợ hãi? Kỳ Du hơi nhíu mày, cậu đang sợ cái gì?
Thanh niên toát ra vẻ mặt mờ mịt bất lực không giống như là đang diễn đấy, Kỳ Du càng cảm thấy kỳ quái hơn. Là vì sợ hãi.. Cho nên ở studio mới không tìm được trạng thái?
"Cậu đang sợ hãi?"
Nghe Kỳ Du hỏi như vậy, Bùi Thước lại càng hoảng sợ, không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu phủ nhận.
Thấy bộ dạng này của Bùi Thước, Kỳ Du càng xác định Bùi Thước có gì đó muốn che giấu, nhưng thấy bộ dáng của cậu, biết rõ có hỏi cũng không được gì.
"Cậu nhìn tôi."
Bùi Thước vô ý thức nghe theo, không hề chuẩn bị mà chống lại ánh mắt của Kỳ Du, đôi mắt xinh đẹp như sao dường như có thể hút người ta đi vào.
"Đoạn lời kịch xúc động khi nhớ lại, đã khiến cậu bị cảm động lây à?" Kỳ Du luôn nhìn chằm chằm vào Bùi Thước, thấy Bùi Thước trong nháy mắt thất thần, biết rõ mình đã đoán đúng. "Nhưng với tư cách là một diễn viên, cậu chỉ sắm vai thôi, sẽ không thật sự biến cậu trở thành nhân vật trong phim."
Bùi Thước tựa như không nghe hiểu Kỳ Du đang nói gì, sững sờ nhìn đối phương.
Kỳ Du ngừng một chút, nghiêm túc nhìn Bùi Thước nói: "Cậu không phải Cố Lâm, cậu là Bùi Thước. Cậu có thể cảm nhận hắn ta sợ hãi, nhưng cậu không có lý do gì phải sợ hãi thay hắn."
Giọng Kỳ Du cũng không lớn, nhưng rơi vào trong tai Bùi Thước, lại chấn động khiến lòng cậu run rẩy.
Đúng vậy, vì sao cậu phải sợ chứ? Cho dù mình sắm vai Cố Lâm gần như giống với cuộc đời của mình, nhưng chuyện kia đã đi qua rồi không phải sao? Hiện tại Bùi Thước sống rất khá, cố gắng tiến tới, tiền đồ vô cùng sáng.
Có lẽ trong lời nói của Kỳ Du đầy chân thật và đáng tin, hoặc là không ai có thể kháng cự được ánh mắt của Kỳ Du, tóm lại Bùi Thước đột nhiên cảm giác được, chính mình không có lý do gì lại dừng lại trước bóng mờ của cuộc đời trước.
Bùi Thước nở nụ cười: "Ân, tôi biết rồi. Rất cám ơn học trưởng hôm nay đã giúp tôi tập diễn."
Nét mặt Kỳ Du thay đổi, trên mặt biểu lộ ý "Phiền toái chết đi được" nói: "Cậu cho là tôi nguyện ý sao? Thật sự không muốn nhìn thấy cậu ở studio làm mất mặt xấu hổ, toàn bộ diễn viên mới ở Tinh Giang đều bị cậu kéo thấp xuống."
Lúc này Bùi Thước không để ý lời nói độc địa của Kỳ Du, chỉ cười ngây ngô ha ha, không nói gì.