Cơn mưa ập đến bất ngờ, Trì Nhiên vội vàng bế Tiểu Nhân Ngư bọc vào trong áo phông rồi chạy: "Nhanh lên, nhanh lên, tìm chỗ trú mưa, dính mưa là nứt ra thật đấy."
Lúc trước, Trì Nhiên và sư huynh nhận nhiệm vụ đến một vùng biển, nơi đó có một con mực tinh đang làm ô nhiễm nước biển, tàn sát sinh vật biển. Trong lúc hàng phục mực tinh, bọn họ vô tình lạc vào một hòn đảo, trên đảo toàn là người cá, Tiểu Nhân Ngư chính là một trong số đó, chỉ là cậu bé không giống những người cá khác, cậu là một bé trai, mới chỉ bốn tuổi.
Tiểu Nhân Ngư nhạy cảm với nước hơn những người cá khác rất nhiều, nước biển bị ô nhiễm, những người cá khác chỉ yếu đi một chút, còn đuôi của Tiểu Nhân Ngư đã bắt đầu lở loét. Cho dù sau đó bọn họ đã làm sạch nước biển, Tiểu Nhân Ngư cũng không thể tiếp tục sinh sống ở vùng biển đó nữa, vì vậy những người cá đã nhờ Trì Nhiên và sư huynh mang Tiểu Nhân Ngư đi.
Thật ra Tiểu Nhân Ngư cũng không yêu cầu cao về nước, chỉ cần nước sạch là được, nhưng nước sạch bây giờ cũng không dễ tìm, ví dụ như nước mưa lúc này rất không ổn, trong nước mưa có quá nhiều bụi bẩn.
Trước đây bọn họ cũng thường xuyên đến những nơi có môi trường khắc nghiệt, nhưng sư huynh đã tự sáng tạo ra bùa chú lọc nước cho Tiểu Nhân Ngư, có thể lọc sạch một tấn nước khi không có nguồn nước sạch, dùng để ứng phó tình huống khẩn cấp.
Mưa càng lúc càng lớn, bốn người chui vào một gầm cầu trú mưa. Trì Nhiên dùng áo lau mặt cho Tiểu Nhân Ngư: "Thế nào, có khó chịu không?"
Tiểu Nhân Ngư đáng thương đưa tay ra: "Ba nhỏ ơi, con muốn tắm, con sắp nứt ra rồi, đau quá."
Trì Nhiên đau lòng thổi thổi cho cậu bé, lo lắng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, ở đây cũng không có nguồn nước sạch." Sư huynh không có ở đây, cũng không có bùa chú.
Không phải là Trì Nhiên vô dụng, mà là vẽ bùa chú không phải cứ có tay có bút là vẽ được, vẽ bùa chú cần phải tiêu hao linh lực và tu vi, hơn nữa không được phép sai sót, có những loại bùa chú phức tạp thường phải vẽ mất hai ba canh giờ.
Mấy sư huynh đệ trong đạo quán của bọn họ học tập nhiều năm mới có thể vẽ được những loại bùa chú đơn giản, ví dụ như bùa đóng cửa, tắt đèn, ngậm miệng, những loại cơ bản. Bùa chú lọc nước nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thực ra vẽ rất khó, đây là bùa chú kỹ thuật, cứ nghĩ đến máy lọc nước bây giờ là biết, nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng nguyên lý bên trong không hề ít.
Loại người xuyên không mất trí nhớ như Trì Nhiên thì càng không thể nào học được.
"Bảo bối nhịn một chút, đợi mưa nhỏ lại, ba sẽ đưa con xuống núi, dưới chân núi có một ngôi làng, trong làng nhất định có nước sạch." Trì lão gia thích không khí trong lành, nên ở một căn biệt thự trên núi cách xa khu đô thị, dưới chân núi có một ngôi làng làm du lịch sinh thái.
"Ba nhỏ đừng lo." Tiểu Nhân Ngư ôm chặt cổ Trì Nhiên, "Con nhịn được, con không đau nữa."
Trì Nhiên xoa đầu cậu bé, Tiểu Nhân Ngư là đứa nhỏ đầu tiên bọn họ mang về, lúc đó Tiểu Nhân Ngư thoi thóp đều là do Trì Nhiên chăm sóc, đứa nhỏ mà mình tốn tâm tốn sức nuôi nấng bị khổ sở như vậy, Trì Nhiên sao có thể không đau lòng.
Nhưng cậu ra ngoài quá vội vàng, cũng không ngờ ba đứa nhỏ lại đi theo, cậu hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào, người ta xuyên không ít nhất còn có con chó bên cạnh, cậu đây thật sự là trắng tay, đến một đồng cũng không có.
“Ọt ọt……” - Tiếng bụng réo vang lên, Trì Nhiên nhìn sang, chỉ thấy Tiểu Cương Thi nhỏ đang ôm bụng, cuộn tròn người lại, nhíu mày, không nói một lời. Trì Nhiên biết cậu bé đói rồi.
Tiểu Cương Thi là đứa con thứ hai của cậu và sư huynh, à không, là đứa con thứ hai mà họ nhặt được.
Nói chuyện phải cẩn thận một chút, nếu không nghe như thể sư huynh sinh con cho cậu vậy, sư huynh sẽ lạnh mặt cho xem.
Lúc đó, họ đến một ngôi mộ cổ để đánh một con Cương Thi ngàn năm tuổi, trong lúc đánh nhau, Tiểu Ngư Nhi một mình lúi húi đào một cái quan tài trong mộ thất, bên trong là một Tiểu Cương Thi đang ngủ say.
Tiểu Ngư Nhi lấy viên ngọc trong miệng Tiểu Cương Thi ra rồi nhét vào đó một cái bánh bao khô khốc, sau đó Tiểu Cương Thi mở mắt.
Đợi đến khi Trì Nhiên và sư huynh vất vả đánh bại Cương Thi Vua và quay lại thì thấy Tiểu Ngư Nhi đang dẫn theo Tiểu Cương Thi giơ hai tay nhảy lò cò về phía họ, hào hứng nói: “Cha lớn, cha nhỏ, nhìn xem, đây là bạn mới của con.”
Vì Tiểu Ngư Nhi đã cho Tiểu Cương Thi ăn bánh bao, Tiểu Cương Thi đã ăn ngũ cốc của con người và thức tỉnh linh thức, nếu để mặc cậu bé ở trong mộ, cậu bé sẽ trở thành một con boss lớn còn lợi hại hơn cả Cương Thi Vương, nhưng nếu gϊếŧ chết cậu bé từ sớm thì thật tàn nhẫn, dù sao cậu bé cũng không làm điều gì xấu, hơn nữa còn là một đứa trẻ đáng thương bị chôn sống, vì vậy Trì Nhiên và sư huynh đã đưa Tiểu Cương Thi về nhà.