Lấy máu làm giao ước, nếu vi phạm, ắt sẽ bị quả báo.
Cuối cùng Trần Thác tiễn bà cụ đi, bên này ngay lập tức trả cho anh ta mười nghìn tệ.
Vài đứa con lại bắt đầu cãi nhau, các con trai la hét rằng con gái không có quyền thừa kế, các con gái nói sẽ đi kiện, chỉ có Tiểu Hoa quỳ ở đó khóc, khóc nói rằng mình không cần gì cả.
Trần Thác mặt không cảm xúc thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Trong sân đều là người đến dự tang lễ, An Đinh đứng dưới gốc cây lớn ngoài sân ngẩn người, Trì Nhiên ngồi xổm xuống đất xem kiến
tha đồ ăn.
Thấy Trần Thác đi ra, Trì Nhiên nhảy dựng lên, cười hì hì nói: "Đi được chưa?"
An Đinh thì vội vàng hỏi: "Thế nào, cuối cùng ra sao rồi?"
Trần Thác trước tiên để hai người lên xe, sau đó mới kể lại chuyện sau đó, An Đinh sắp tức chết rồi, Trì Nhiên thì ra vẻ không liên quan đến mình, còn đang than thở: "Sau này nhất định đừng để tôi gặp lại chuyện như thế này nữa, sợ chết khϊếp."
An Đinh thật sự không thể hiểu nổi: "Cậu làm sao có thể thờ ơ như vậy? Cậu không thấy con cái của bà cụ rất quá đáng sao?"
Trì Nhiên không nói gì, chỉ chống cằm nói: "Cũng không biết con trai mình buổi trưa ăn cái gì."
Trần Thác giơ tay gõ lên đầu An Đinh một cái, dạy dỗ cậu ta: "Cậu á, cái đầu này cũng không biết mọc thế nào, trừ khi bà cụ biến thành lệ quỷ gϊếŧ từng đứa con của bà ta, nếu không con cái của bà ta sau này sợ là sẽ tìm người gây phiền phức cho bà ta." Hôm nay tuy không trấn, nhưng chuyện sau này ai biết được.
Trong chuyện này, người có thể làm được nhiều việc hơn quỷ nhiều.
An Đinh vẫn còn đang tức giận bên cạnh, Trần Thác đột nhiên lại nói một câu: "Bà ấy sinh năm đứa con, nhưng không có một đứa nào đứng về phía bà ấy."
An Đinh ngẩn người, suy nghĩ một hồi mới hiểu ý của Trần Thác, không khỏi nhíu mày: "Đại ca, anh đây là luận điệu nạn nhân có tội sao? Năm đứa con của bà ấy đều không thân thiết với bà ấy cũng không đại diện cho bà ấy đối xử không tốt với họ chứ?"
Trần Thác cười cười, không nói gì, quay đầu nhìn Trì Nhiên: "Tôi phát hiện ra cậu cũng khá thú vị, tôi trước đó còn sợ cậu nhất thời nóng đầu, giúp bà cụ đòi công bằng." An Đinh mới vào nghề chưa lâu, chuyện như thế này gặp không nhiều, nhưng Trần Thác gặp thì nhiều lắm rồi, có đôi khi đúng sai không đơn giản như vậy, thẩm phán xét án còn phải lấy chứng cứ, bọn họ vốn đã khác người thường, nếu chỉ nghe nghe liền đi nhúng tay vào chuyện giữa người và quỷ, sẽ làm loạn pháp độ.
Trì Nhiên cười với anh ta, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi ghét luận đoán đúng sai, phán xét công bằng và chính nghĩa." Bởi vì trên thế giới này vốn dĩ không có nhiều công bằng như vậy, hơn nữa tiêu chuẩn phán định công bằng là gì?
Trần Thác kinh ngạc nhìn cậu một cái, Trì Nhiên đột nhiên vỗ đùi: "Đại ca, anh thấy câu nói vừa rồi của tôi nói có chiều sâu đặc biệt không?"
Trần Thác: "..." Tôi thật sự tin tà của cậu rồi.
An Đinh rụt vai, nhỏ giọng nói thầm: "Hai kẻ máu lạnh."
---
Vì Tịch Duệ nôn ra máu, Tịch Phong không yên tâm, hôm nay liền không đi làm, ở nhà làm việc.
Kỷ Minh ra ngoài làm việc, Tịch Duệ thân thể hơi yếu ớt về phòng ngủ, trong phòng khách chỉ có Tịch Phong và Tiểu Cương Thi.
Tịch Phong dựa vào ghế sô pha dùng máy tính bảng xử lý email, Tiểu Cương Thi thì ngồi xếp bằng một bên vừa xem tivi vừa ôm một cây kem to hơn cả đầu mình ăn.
Dù Tịch Phong đã quen nhìn thấy những trường hợp lớn nhưng cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần đứa trẻ này, đứa trẻ này buổi trưa một mình ăn ba bát mì, mười mấy cái bánh bao sữa trứng, đồng thời còn ăn rất nhiều thịt và rau, làm cho bảo mẫu sợ hết hồn, sợ cho trẻ ăn hư dạ dày, cuối cùng đành cưỡng ép bế cậu bé rời khỏi bàn ăn, không cho cậu bé ăn nữa.
Tịch Phong xử lý hai email, lại nhìn sang, làm như vô tình nói: "Trên người cháu có mùi thơm, có dùng nước hoa không?"
Tiểu Cương Thi nuốt cây kem trong miệng xuống, mắt vẫn dán vào tivi, giơ cánh tay nhỏ lên ngửi ngửi, thuận miệng nói: "Có sao? Có thể là mùi trên người Tiểu Tang Thi."
"Tiểu—Tang? Em trai thứ hai của cháu?" Anh nhớ đứa trẻ từng nói cậu bé có hai em trai, em trai thứ ba tên Tiểu Ngư Nhi, vậy Tiểu Tang Thi là em trai thứ hai.
"Ừm." Tiểu Cương Thi gật đầu, đột nhiên mắt sáng lên, quay đầu nhìn Tịch Phong, lời nói dối buột miệng nói ra: "Em trai cháu thích nước hoa, đó là nước hoa ba nhỏ mua cho cậu ấy, nhưng chỉ mua được một lọ thì không mua được nữa, nhưng em trai cháu rất rất rất thích..."
Tiểu Cương Thi liên tục dùng ba chữ "rất" để biểu đạt tầm quan trọng của loại nước hoa này, sau đó chớp đôi mắt thâm quầng: "Cho nên, chú có thể giúp cậu ấy làm không?"
Một đứa trẻ bốn năm tuổi rất rất rất thích nước hoa?