Trì Nhiên nhún vai thờ ơ: "Tịch tổng sẽ bảo vệ tôi."
Kỷ Minh: "..." Vị này không chỉ tự kỷ giao tiếp, còn có chứng hoang tưởng nữa.
Tịch Phong không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tay cậu.
Trì Nhiên thò tay vào túi lục lọi, lấy ra một lá bùa.
"Đây là bùa gì?" Trần Thác đi tới đứng bên cạnh cậu hỏi.
"Bùa phế vật."
"Bùa phế vật?" Trần Thác nhíu mày, "Chưa từng nghe nói qua."
"Đương nhiên anh chưa từng nghe nói qua rồi, đây là sư huynh thân yêu của tôi sáng tạo riêng cho tôi." Cậu và sư huynh khi ở trong sách đã xuyên đến một ngôi làng, người ở đó bị yêu quái chiếm hữu thân thể, sư huynh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ai là người, ai là yêu quái, nhưng tiểu sư đệ phế vật thì cái gì cũng không biết, vì vậy đã bị ám toán vài lần, vì thế sư huynh đã đặc biệt chế tạo cho cậu một loại bùa, chỉ cần dùng máu hoặc tóc của người này cùng với bùa đốt lên, dựa vào mùi và màu sắc là có thể phán đoán người này rốt cuộc có vấn đề hay không.
Sự tồn tại của loại bùa này quả thực là sỉ nhục người tu đạo, cho nên Trì Nhiên đặt tên là bùa phế vật, ý tứ là chỉ có phế vật mới dùng.
Trì Nhiên đắc ý hất hàm về phía Tịch Phong, "Sư huynh tôi rất tốt với tôi."
Tịch Phong không có phản ứng gì cả.
Trì Nhiên tách ra vài sợi tóc của Xu Rui, đốt cùng với bùa chú, sau đó lùi lại vài bước bịt mũi.
Kỷ Minh và Trần Thác tò mò lại gần.
Tóc xanh quấn quanh lá bùa vàng viết bằng chu sa, làn khói xanh lam bốc lên, một mùi hương ngọt ngào lan tỏa ra.
Tịch Phong khẽ ngửi, chỉ cảm thấy tinh thần có chút rung động, nhận ra điều bất thường, gần như theo bản năng nín thở.
Còn Kỷ Minh và Trần Thác thì đầu kề đầu hít trọn một hơi hương thơm này, hai người ngẩng đầu lên, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt đối phương.
Trì Nhiên khẽ cau mày, bịt mũi chỉ vào đống tro tàn, nói với Tịch Phong: "Quả thật có vấn đề."
Không cần Trì Nhiên nói, Tịch Phong cũng biết có vấn đề, bởi vì anh ta nhìn thấy tình ý cuồn cuộn trong mắt Kỷ Minh và Trần Thác.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt quấn quýt, tình ý không cần nói cũng hiểu.
Tịch Phong đứng dậy mở cửa sổ cho mùi hương bay ra ngoài, sau đó bưng chén trà trên bàn hắt vào mặt hai người.
Hai người bị hắt nước tỉnh lại, giật mình một cái, ánh mắt lập tức trở nên tỉnh táo, khi nhìn lại đối phương thì đồng thời quay đầu đi ọe một tiếng: "Ọe..."
Trì Nhiên phe phẩy tay trước mũi đi tới tò mò hỏi: "Thế nào, thế nào, vừa rồi cảm thấy thế nào?"
Trần Thác dùng một tay che nửa mặt không nhìn Kỷ Minh, hỏi Trì Nhiên: "Cậu biết mùi hương này có vấn đề sao không nhắc nhở chúng tôi?"
"Phải có vật thí nghiệm chứ, nếu không làm sao biết triệu chứng như thế nào." Trì Nhiên nói.
Trần Thác: "..." Thường ở bờ sông đi, khó tránh khỏi bị chim mổ mắt.
Kỷ Minh: "... Cảm ơn cậu, ọe..."
Tịch Phong đứng bên cửa sổ, hít thở không khí trong lành, hỏi: "Vừa rồi làm sao vậy?"
Kỷ Minh ngồi phịch xuống ghế sofa vẫn còn sợ hãi: "Ngửi thấy mùi hương đó, tôi nhìn thấy Trần tổng, đột nhiên cảm thấy anh ta trông thật... đẹp trai..." Vị thư ký Kỷ luôn hào phóng ôn hòa lại buột miệng nói tục.
"Tim tôi đập rất nhanh, cảm thấy tôi đã gặp được người tôi yêu nhất đời này, bất kể nam hay nữ, tôi muốn ở bên anh ấy... ọe..." Kỷ Minh thực sự không nhịn được ọe một tiếng, sau đó phất phất tay một cách yếu ớt, "Thực ra tinh thần tôi rất tỉnh táo, tôi cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cũng biết là do tác dụng của mùi hương, nhưng lúc đó tôi yêu anh ấy đến chết đi sống lại..."
Là người vừa trải qua, Trần Thác vẻ mặt nghiêm trọng: "Vừa rồi tôi thật sự cảm thấy mình đã gặp được tình yêu đích thực của đời mình, sống chết cũng muốn ở bên anh ấy, đó là một loại... tình yêu dâng trào từ tận đáy lòng." Trần Thác cau mày, "Nếu không biết trước có vấn đề... không, nếu không tỉnh táo lại, có lẽ chúng tôi đã cứ thế yêu nhau..."
Trì Nhiên nhìn trái nhìn phải: "Vậy bây giờ thì sao? Vẫn còn yêu không?"
Kỷ Minh và Trần Thác nhìn nhau, đồng thời quay đầu đi, Trần Thác nói: "Khoảnh khắc tỉnh táo lại, nhớ lại tình yêu vừa rồi, suýt nữa thì buồn nôn."
Trong phòng im lặng vài giây, Tịch Phong nhìn về phía Trì Nhiên: "Giải quyết thế nào?"
"Không biết." Trì Nhiên lắc đầu, "Tôi chỉ có thể giúp mọi người xác minh xem có vấn đề hay không thôi."
Tịch Phong nhớ tới lời Trì Nhiên vừa nói: "Vậy còn sư huynh của cậu thì sao?"
Trì Nhiên xòe tay: "Tôi cũng đang tìm anh ấy đây."
Tịch Phong hơi nheo mắt, cậu thiếu gia giả nhà họ Trì sao lại có một sư huynh lợi hại như vậy?
Trì Nhiên sao có thể không nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt anh, cứ thế để mặc cho Tịch Phong đánh giá.
Tịch Phong dời mắt nhìn sang Trần Thác, Trần Thác vội vàng nói: "Tịch tổng, anh cho tôi chút thời gian, tôi sẽ về suy nghĩ cách hóa giải." Anh ta cũng là lần đầu tiên gặp phải vấn đề nan giải như vậy.