Trì Nhiên chưa nói xong, liền nhìn thấy Tịch Phong từ nhà vệ sinh đi ra, lập tức nở nụ cười lấy lòng: "Tịch tổng, anh không sao chứ?"
Tịch Phong nhìn chằm chằm Trì Nhiên, ánh mắt sâu thẳm.
Anh vừa phát hiện trên dái tai mình không biết từ khi nào đã có thêm hai dấu răng, không phải do cậu thiếu gia giả này vừa cắn, mà là dấu vết từ rất lâu trước đây, dấu răng cậu thiếu gia giả vừa cắn lệch với nó, nhưng lại giống hệt nhau.
Ngoài việc anh đã từng nhìn thấy ảnh của cậu thiếu gia giả này khi bảo Kỷ Minh điều tra chuyện nhà họ Trì, anh chưa từng gặp Trì Nhiên ngoài đời.
Hơn nữa, cho dù trước đây anh không nhìn kỹ dái tai mình, anh cũng rất chắc chắn mình chưa từng bị ai cắn.
Vậy dấu răng từ đâu mà có?
"Anh, anh không sao chứ?" Tịch Duệ vội vàng đến kiểm tra tai Tịch Phong, "Có chảy máu không, nếu chảy máu vẫn nên đi khám bác sĩ, lỡ cậu ta trong người có virus dại thì sao?"
Trì Nhiên: "..." Cảnh cáo cô, đừng có nói đến chó dại nữa, tôi sắp tức giận rồi!!!
Tịch Phong nghiêng người tránh tay Tịch Duệ, thản nhiên nói: "Không sao, ăn cơm thôi."
Tuy không đến gần nhưng Tịch Duệ vẫn nhìn thấy, tai Tịch Phong hơi sưng đỏ, nhưng không bị rách, chắc là không có vấn đề gì lớn.
Tịch Duệ yên tâm, rồi phẩy tay với Trì Nhiên: "Thôi được rồi, lần này tha cho anh, sau này làm việc đừng hấp tấp, hai người đi đi, chúng tôi muốn ăn cơm rồi."
Trần Thác thở phào nhẹ nhõm, vừa đi qua kéo Trì Nhiên, vừa nói: "Vậy Tịch tổng, chúng tôi xin phép đi trước, có việc gì ngài cứ bảo Thư ký Kỷ liên lạc với chúng tôi." Đơn hàng này anh ta cũng không dám nghĩ đến nữa, về nhà anh ta sẽ bắt Trì Nhiên đi nhận đơn, một ngày không nhận được mười tám đơn thì quyết không tha cho cậu ta.
"Hửm?" Trì Nhiên thấy sóng gió đã qua, vỗ vỗ mông đứng dậy, vẻ mặt nghi hoặc nói, "Không phải nói ăn cơm sao? Sao lại đi? Món ăn đã gọi rồi, không ăn thì lãng phí chứ?"
Tịch Duệ: "?"
Kỷ Minh: "??"
Trần Thác: "?!!!" Thằng nhóc này vậy mà còn muốn ăn cơm? Sợ là bị bệnh nặng rồi.
"Tịch tổng, chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm không?" Trì Nhiên thay đổi thái độ dè dặt trước đó, cười híp mắt hỏi.
Đối với sư huynh, phải mặt dày mày dạn, phương diện này cậu có rất nhiều kinh nghiệm.
Tịch Duệ không nhịn được khịt mũi coi thường một tiếng, anh trai cô chắc chắn sẽ cho người ném tên trà xanh này ra ngoài.
Kỷ Minh đã mở cửa định đuổi người đi rồi.
Trần Thác đang do dự là nên chuồn trước một mình... hay là cứu vớt con gà mờ không biết nhìn sắc mặt này nữa.
Tịch Phong nhìn chằm chằm vào đôi mắt hơi cong lên của Trì Nhiên vài giây, giơ tay làm một động tác mời, giọng điệu không chút cảm xúc: "Ngồi đi."
Tịch Duệ kinh ngạc há to miệng, anh trai cô thật sự bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi sao?
Kỷ Minh phản ứng rất nhanh, cậu thiếu gia giả này chắc chắn vẫn còn giá trị lợi dụng.
Trần Thác cũng hiểu ra, Tịch Phong chính là muốn chia rẽ Tịch Duệ và Trì Sinh, cậu thiếu gia giả này vẫn còn tác dụng, xem ra số tiền này vẫn còn kiếm được.
Trì Nhiên chẳng có nhiều suy nghĩ quanh co như vậy, vui vẻ kéo chiếc ghế gần Tịch Phong nhất ra rồi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống vẫn cảm thấy chưa đủ, cái bàn này quá lớn, giữa hai người ít nhất còn có thể ngồi thêm ba người nữa, khoảng cách vẫn còn quá xa, vì vậy Trì Nhiên đứng dậy kéo ghế ngồi sát bên cạnh Tịch Phong, còn nghiêng đầu cười với Tịch Phong: "Gần một chút, thân thiết."
Tịch Duệ: "?" Bây giờ cô chắc chắn rồi, tên trà xanh nhỏ này đang câu dẫn anh trai cô.
Kỷ Minh: "??" Vì đại tiểu thư, tổng tài lại có thể nhẫn nhịn như vậy, trước đây sao không thấy tổng tài tình cảm anh em sâu đậm như vậy nhỉ?
Trần Thác: "??" Ai muốn thân thiết với cậu? Làm ơn, có chút đầu óc được không?
Bị người ta gần như dán sát người ngồi xuống, Tịch Phong nhịn một chút ngồi im không động, bởi vì anh lại ngửi thấy mùi hương đó.
Nhà họ Tịch là gia tộc nước hoa, bản thân Tịch Phong cũng biết điều chế nước hoa, khứu giác tự nhiên vô cùng nhạy bén, nhưng anh không ngửi ra được đây là mùi gì, một loại hương thơm rất kỳ lạ, rất dễ ngửi.
Rất nhạt rất nhạt, nếu không đến gần thì hầu như không ngửi được, chắc không phải cố ý xịt lên người, mà là bị dính vào.
Trì Nhiên mở to mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Mọi người ngồi đi, lên món đi, đói quá." Cậu đã lâu rồi không được ăn một bữa ngon, thèm quá.
Nhìn Trì Nhiên ra dáng chủ nhà, lại nhìn Tịch Phong như bị bỏ bùa mê thuốc lú im lặng không nói, ba người còn lại mặt không chút thay đổi ngồi xuống.
Tịch Duệ cũng kéo ghế ngồi bên cạnh Kỷ Minh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu thật sự không đi "Xin đừng trách móc" đặt một đơn sao? Cậu không thấy anh trai tôi rất kỳ lạ sao? Tôi thấy nước miếng của tên trà xanh nhỏ này có độc."