Sau đó, Trì Nhiên tỉnh lại.
Trong lúc nhất thời, Trì Nhiên cũng không biết là mình vừa mơ một giấc mơ hay là thật sự đã xuyên vào cuốn sách đó.
Quản gia che chở cho Trì Nhiên chen ra ngoài, tài xế mở cửa xe, để Trì Nhiên lên xe.
"Ba ba..."
"Ba ba..."
"Cha..."
Vài giọng nói non nớt vang lên giữa những tiếng ồn ào xung quanh.
"Không được gọi là ba ba, cũng không được gọi là cha, phải gọi là ba"
"Ồ, biết rồi."
"Một, hai, ba, cùng nhau nào... Ba..."
Tiếng ồn ào đột nhiên biến mất, xung quanh chìm vào im lặng trong giây lát, các phóng viên đều quên mất câu hỏi của mình, chỉ nhìn chằm chằm vào ba bé con vừa chen ra từ đám đông.
Những người bị đẩy ra đều cảm nhận được một lực rất mạnh, thậm chí có một người đàn ông to lớn còn ngã phịch xuống đất.
Ba đứa trẻ tay nắm tay đi đến trước xe một cách suôn sẻ, đồng thanh gọi một tiếng: "Ba."
Trì Nhiên đang định chui vào xe chạy trốn thì quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn rõ ba đứa trẻ, cậu sợ hãi đập tay lên xe, buột miệng chửi thề: "Mẹ kiếp, sao mấy đứa lại ở đây?"
Ba đứa trẻ, một đứa mắt thâm quầng như đeo hai quầng mắt gấu trúc, mặt trắng bệch như trát mười tám lớp phấn, trông chẳng khác gì yêu quái gấu trúc.
Một đứa đen nhẻm như vừa lăn lộn trong đống than đá chui ra, còn một đứa tóc vàng mắt xanh, xinh đẹp như búp bê.
Các phóng viên như đánh hơi thấy chuyện gì đó, đồng loạt chĩa ống kính về phía Trì Nhiên.
Trì Nhiên nuốt nước bọt.
Con đường trừ yêu diệt ma luôn đầy biến số, ví như trong lăng mộ phát hiện ra một tiểu vương gia bị chôn theo, trên biển gặp một tiểu nhân ngư mất nửa đuôi thoi thóp, hay là giải cứu một tiểu tang thi bị bỏ rơi.
Mấy đứa nhỏ này sao lại đến đây?
Chẳng lẽ đại sư huynh cũng đến rồi?
Trì Nhiên vội vàng đảo mắt tìm kiếm trong đám người, nhưng rất tiếc, không thấy bóng dáng quen thuộc của sư huynh đâu.
"Các cháu nhỏ, đừng kêu loạn, chúng tôi không quen các cháu." Quản gia mỉm cười nói với các phóng viên, "Trẻ con nhận nhầm người thôi."
Quản gia thật sự không hề hoảng loạn, những năm nay Trì Nhiên đều ở trước mắt bọn họ, sao có thể giấu trời qua biển sinh ra ba đứa con, hơn nữa còn lớn như vậy chứ.
"Chúng cháu cũng không quen ông." Đứa bé xinh đẹp nghiêng đầu, chỉ vào Trì Nhiên, nói bằng giọng trẻ con, "Nhưng chúng cháu quen chú ấy, chú ấy là ba của chúng cháu."
"Không thể nào, cậu chủ nhà chúng tôi chưa có con." Quản gia nhìn trái nhìn phải, "Người lớn nhà các cháu đâu?" Chắc là người phụ nữ nào không biết xấu hổ muốn ăn vạ đây mà.
"Ba ơi, con là tiểu nhân ngư nè..." Đứa bé xinh đẹp tiến đến bên cạnh Trì Nhiên, đưa tay ôm lấy chân cậu, khóc nức nở, "Ba không nhận ra con sao? Vậy con biến cho ba xem..."
Trì Nhiên vội vàng bịt miệng đứa bé xinh đẹp: "Ngoan nào, bảo bối, ba ôm nào."
Trì Nhiên một tay một đứa bế ba đứa trẻ vào xe, sau đó chính mình cũng leo lên xe, giục giã tài xế: "Nhanh nhanh nhanh, đi mau."
Quản gia sững sờ một lúc, cũng mặt mày đen xì lên xe, bảo tài xế lập tức lái xe đi.
Các phóng viên đã phát cuồng, vừa lái xe đuổi theo xe nhà họ Trì, vừa gửi tin tức mới nhất về đài.
#Đại thiếu gia nhà họ Trì bí mật kết hôn sinh con##Đại thiếu gia nhà họ Trì một lần ba đứa##Hé lộ bạn gái da đen của đại thiếu gia nhà họ Trì# các tin tức tương tự lập tức bùng nổ trên mạng.
Trên xe, Trì Nhiên và ba đứa nhỏ nhìn nhau, tiểu cương thi hừ lạnh một tiếng: "Ba không được bỏ rơi chúng con."
Tiểu tang thi thì thầm: "Ba không thể bỏ rơi chúng con."
Tiểu nhân ngư chống cằm, uất ức nói: "Ba nhỏ, chẳng lẽ chúng con không phải là cục cưng của ba nữa sao?"
Trì Nhiên: "..." Trì Nhiên véo mạnh vào đùi mình một cái, quả nhiên không phải mơ.
Đã từng có một lần xuyên sách, Trì Nhiên rất nhanh tiếp nhận tất cả những điều này, cậu nhỏ giọng hỏi ba đứa nhỏ: "Vậy còn sư huynh..."
Ba đứa nhỏ đồng thời lắc đầu, tiểu mỹ nhân nũng nịu nói: "Không gặp ba lớn, chúng con cũng không biết tại sao lại ở đây, sau đó thì nhìn thấy ba."
---
Trong biệt thự nhà họ Trì, ông cụ Trì và cha Trì ngồi hai đầu sofa, phía sau là người nhà họ Trì đứng thành hàng, trận thế này trông như đang tam đường hội thẩm.
Trước kia mỗi lần đối mặt với tình huống như vậy, Trì Nhiên đều cảm thấy bồn chồn lo sợ, nhưng bây giờ cậu lại không có chút cảm giác nào, dù sao cũng là người đã nuôi sống tang thi, những chuyện này đều là chuyện nhỏ.
Ba đứa nhỏ đứng bên cạnh Trì Nhiên, tò mò đánh giá người nhà họ Trì, tiểu nhân ngư bĩu môi: "Mấy người này trông hung dữ quá, còn hung dữ hơn cả Tiểu Tang nữa."
Lời nói của đứa trẻ tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, vừa vặn để cho tất cả mọi người đều nghe thấy, Trì Nhiên nhìn thấy sắc mặt cha Trì trở nên khó coi.
Ông cụ còn coi như bình tĩnh, ánh mắt sắc bén lướt qua ba đứa trẻ, sau đó dừng lại trên người Trì Nhiên, thản nhiên lên tiếng: "Ba đứa trẻ này là từ đâu đến?"
Trì Nhiên suy nghĩ một chút, trực tiếp nói: "Con trai con."
"Sao anh có thể có ba đứa con trai lớn như vậy được." Trì Sính - cậu chủ thật sự của nhà họ Trì lên tiếng, "Anh, anh đừng vì giận dỗi với nhà mà ăn nói lung tung, ảnh hưởng rất lớn đấy."
Trì Nhiên đầy đầu dấu chấm hỏi: "Giận dỗi cái gì?" Ba tháng trước cậu có giận dỗi sao? Hình như là không có, lúc đó cậu còn chưa biết sự thật mà.
Hơn nữa kêu ai là anh chứ, tôi đây không dám nhận đâu.
Trì Sính có chút buồn bã cúi đầu: "Em biết tâm trạng anh không tốt, nhưng ba mẹ thật lòng yêu thương anh, tuy bây giờ em đã về nhà họ Trì, nhưng ba mẹ vẫn luôn coi anh là con ruột, sao anh có thể làm ra chuyện lớn như vậy để tổn hại đến lợi ích của gia đình chứ?"
Trì Nhiên vẻ mặt hoang mang: "Tôi làm gì tổn hại đến lợi ích của nhà họ Trì?"