Chương 17: Tìm việc

Tiểu Nhân Ngư và Tiểu Tang Thi mỗi đứa ăn một bát cơm, hai ngày nay Trì Nhiên vì bận bịu chăm sóc bọn nhỏ mà bản thân cũng chẳng được ăn uống tử tế, bây giờ cuối cùng cũng có thể ăn một bữa no nê, một hơi ăn liền hai bát cơm.

Số cơm còn lại Tiểu Cương Thi bao trọn, Tiểu Cương Thi dùng nước sốt thịt kho tàu trộn với cơm ăn ngon lành, cuối cùng còn quay sang nói với người bên cạnh: "Ba nhỏ, ba không ăn nữa phải không, vậy con ăn hộ ba nhé." Nói xong liền bưng bát cơm còn nguyên của Trì Nhiên đổ vào bát của mình.

Mí mắt Trì Nhiên giật giật, chết tiệt, đúng là có hơi hướng phim kinh dị.

Ăn cơm xong, ba đứa nhóc phụ trách rửa bát, dọn dẹp xong xuôi, cả nhà bốn người ôm bụng phơi nắng dưới ánh trăng một lúc rồi leo lên giường đi ngủ.

Tối đến lúc đi ngủ, Trì Nhiên mới sực nhớ ra, hình như không có chăn, cậu quên mua chăn rồi.

May mà bây giờ vẫn còn là những ngày cuối hè, tuy buổi tối hơi se lạnh nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

Đương nhiên, trong nhà bốn người chỉ có mình cậu là thấy lạnh.

Sáng sớm hôm sau, Trì Nhiên dậy sớm nấu cơm, sau đó ném Tiểu Nhân Ngư vào trong bể nước để cậu nhóc bơi lội, cho Tiểu Cương Thi ăn no, xịt nước hoa cho Tiểu Tang Thi, cả nhà bốn người chuẩn bị tươm tất, hùng dũng khí thế rời khỏi nhà.

Cậu phải đi tìm việc làm.

----

Hiện tại Trì Nhiên không có điện thoại di động nên cũng không có cách nào nộp hồ sơ xin việc trực tuyến, vì vậy cậu dự định đến trung tâm giới thiệu việc làm xem sao.

Từ thôn Dung đến trung tâm thành phố đi xe buýt mất hơn một tiếng đồng hồ, đến trung tâm thành phố còn phải chuyển sang một chuyến xe buýt nữa mới đến được trung tâm giới thiệu việc làm.

Sau khi xuống xe ở trung tâm thành phố, ba đứa nhóc bị sự phồn hoa của thành phố làm cho hoa mắt.

Tiểu Nhân Ngư: "Oa, nhiều chị gái xinh đẹp quá, váy của họ đẹp quá, các chị nhân ngư của con mà mặc loại váy này chắc chắn còn đẹp hơn."

Tiểu Cương Thi: "Oa, nhiều đồ ăn ngon quá, muốn ăn, hít hà hít hà..."

Tiểu Tang Thi: "Oa, nhiều người quá, muốn đánh nổ đầu bọn họ."

Trì Nhiên: "..."

Trì Nhiên mua cho bọn họ một phần bỏng ngô để chia nhau ăn: "Đợi ba nhỏ kiếm được nhiều tiền, sẽ dẫn các con đến đây ăn cho đã."

Chuyển sang xe buýt đến trạm trung tâm giới thiệu việc làm, bốn người vừa xuống xe đã nhìn thấy ngay đối diện trạm xe buýt có một thanh niên đứng, trước mặt đặt một tấm biển, trên biển viết hai chữ "Tuyển dụng".

Trì Nhiên đến đây chính là để tìm việc, nhìn thấy hai chữ này đương nhiên tiến lên xem thử.

Tiểu Nhân Ngư: "Lương cơ bản ba nghìn là có ý gì?"

Tiểu Tang Thi: "Chỉ cần chịu khó, thu nhập hàng tháng mười vạn không phải là mơ, mười vạn là tiền sao? Nhiều không?"

Tiểu Cương Thi: "Đi thôi, lừa đảo đấy."

Người thanh niên đứng sau tấm biển nghe được những lời này kinh ngạc há hốc mồm: "Cậu, các cậu, cậu... đều nhìn thấy chữ viết trên tấm biển này sao?"

Trì Nhiên nghe vậy liếc mắt nhìn anh ta một cái, dắt ba đứa nhỏ quay đầu bỏ đi: "Tiểu Cương nói đúng." Công việc lương tháng mười vạn mà cần phải ra ngoài đường giơ biển tuyển dụng sao? Nhìn là biết vẽ bánh bao rồi, hơn nữa bánh bao vẽ còn to nữa, sợ người khác không tin.

Người thanh niên đuổi theo: "Mấy anh đẹp trai đừng đi mà, tìm hiểu một chút đã."

"Không muốn tìm hiểu, còn có việc, đi trước." Nói xong không chút do dự dắt ba đứa nhỏ bước vào cổng trung tâm giới thiệu việc làm.

Người thanh niên vội vàng cầm điện thoại lên gọi một cú, kích động nói: "Alo, anh Trần, vừa nãy có một anh chàng đẹp trai dắt theo ba đứa nhỏ, anh ta có thể nhìn thấy quảng cáo tuyển dụng của chúng ta, không chỉ vậy, ba đứa nhỏ đi cùng anh ta cũng nhìn thấy được!!!"

"Đúng đúng đúng, vừa mới vào trung tâm giới thiệu việc làm, dắt theo ba đứa nhỏ, đặc biệt dễ nhận ra."

...

Bên trong trung tâm giới thiệu việc làm có khá đông người, mỗi công ty một chiếc bàn, phía sau dựng bảng quảng cáo giới thiệu về công ty mình, Trì Nhiên lấy sợi dây tự chế ra buộc vào cổ tay ba đứa nhỏ, đầu dây còn lại quấn vào cổ tay mình: "Cầm chắc vào, nếu bị lạc thì tập trung ở ngay cửa ra vào, không được đi đâu khác, nghe rõ chưa?"

Ba đứa nhóc ngoan ngoãn gật đầu, Tiểu Nhân Ngư thành thật nói: "Nhà chúng ta từ trước đến nay chỉ có ba nhỏ là hay bị lạc thôi." Trước đây bọn họ đều nghe lời ba lớn phụ trách trông chừng ba nhỏ.

Trì Nhiên: "..."

Trì Nhiên lần lượt xem qua từng bàn một.

Trì Nhiên học hành bình thường, thi đại học đỗ vào một trường đại học bình thường, chuyên ngành Quản trị Tài chính.

Trì Nhiên luôn cảm thấy mình không ngốc, hồi đi học cái gì cũng tiếp thu rất nhanh, nhìn qua một lần là có thể nhớ được tám chín phần mười, nhưng nhớ nhanh quên cũng nhanh, chỉ có thể liên tục ôn tập, vô hình chung phải nỗ lực hơn người khác rất nhiều, kết quả cuối cùng cũng chẳng ra sao, chỉ miễn cưỡng thi đỗ đại học.