Chương 15: Nghèo đến mức không nỡ nhìn thẳng

Tiểu Nhân Ngư cũng nhịn không được hai mắt sáng lên, đưa tay kéo kéo vạt áo Trì Nhiên, rõ ràng là nó rất thích.

Ba gian phòng không lớn lắm, nhưng bên trong được trang trí đẹp mắt, lát sàn gỗ, sofa tivi tủ lạnh đầy đủ mọi thứ, trong nhà vệ sinh còn có bình nóng lạnh, có thể xách vali vào ở ngay.

Trì Nhiên rất hài lòng với căn nhà này, nhưng tiền thuê nhà mỗi tháng là một nghìn tệ... lại còn phải trả trước ba tháng...

"Chị Vương à, chị xem có thể thương lượng lại với chủ nhà được không..." Trì Nhiên cười gượng gạo, "Em thật sự không có nhiều tiền như vậy, nhưng lại muốn cho bọn trẻ một môi trường sống tốt hơn, căn nhà trước đây thật sự quá tồi tàn, nhưng thuê căn này thì em thực sự hơi khó khăn, chị xem có thể nói với chủ nhà bớt chút được không, với lại chuyện trả trước ba tháng..."

Trì Nhiên ấp úng, muốn nói lại thôi, trông thật đáng thương.

"Dì ơi, bớt cho chúng con một chút đi mà, chúng con đáng thương lắm." Tiểu Ngư Nhân nắm lấy tay chị Vương, ngẩng đầu nhìn chị, đôi mắt xanh chớp chớp, thật là vừa xinh đẹp vừa đáng thương.

Trì Nhiên âm thầm đá Tiểu Cương Thi và Tiểu Tang Thi một cái, Tiểu Tang Thi nghi ngờ nhìn Trì Nhiên, đầu đầy dấu chấm hỏi, nó đã làm gì sai sao?

Trì Nhiên hận sắt không thành thép, nói bằng khẩu hình: "Đi đi, đi làm nũng đi..."

Tiểu Tang Thi suy nghĩ một chút, đi đến bên cạnh chị Vương, học theo Tiểu Ngư Nhân ngẩng khuôn mặt nhỏ đen nhẻm lên, nhe răng cười: "Bớt chút đi ạ."

Chị Vương rùng mình một cái, đều là con một nhà, sao lại khác nhau đến vậy, đứa thì trắng trẻo xinh xắn đáng yêu, đứa thì như muốn ăn sống não người ta...

Phì, sao mình có thể nói một đứa trẻ như vậy chứ, không nên như vậy.

Tiểu Cương Thi rất không tình nguyện, nhưng người nhà nhóc thật sự quá vô dụng, nhóc đành phải ra mặt.

Tiểu Cương Thi tiến lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cứng ngắc: "Chị ơi, xin chị, giúp đỡ chúng con với ạ~"

Trì Nhiên: "!!!" Trời ạ, đây là muốn dọa chết ai vậy?

Tiểu Vương Gia học đâu ra những thứ lung tung này vậy?

Chị Vương dở khóc dở cười, nhà này ba đứa con, hai đứa không bình thường, hơn nữa quầng thâm mắt nặng như vậy chắc chắn đứa trẻ này không có vấn đề gì về sức khỏe chứ?

Phì, sao mình có thể nguyền rủa con cái nhà người ta chứ, không được nghĩ như vậy.

Chị Vương tự cảm thấy có lỗi với bọn trẻ, khi gọi điện thoại cho chủ nhà đã nói hết lời tốt đẹp, cuối cùng cũng giảm được tiền thuê nhà xuống còn tám trăm tệ một tháng, có thể trả trước hai tháng tiền nhà.

"Tôi đã đảm bảo với người ta rồi, cậu sẽ không quỵt tiền thuê nhà." Chị Vương dù lòng tràn đầy đồng cảm, nhưng nguyên tắc vẫn phải có, cảnh cáo Trì Nhiên, "Cậu phải ra ngoài tìm việc làm kiếm tiền cho đàng hoàng, đến lúc đó mà không đóng nổi tiền thuê nhà, tôi sẽ không quan tâm đến cậu đâu đấy."

"Em biết rồi, cảm ơn chị."

Thương lượng xong xuôi, chủ nhà liền lái xe đến ký hợp đồng, Trì Nhiên đếm một nghìn sáu trăm tệ đưa cho chủ nhà, sau đó chính thức dọn vào.

Nhà đắt tiền thì có cái tốt của nhà đắt tiền, rất sạch sẽ gọn gàng, chắc là chủ nhà có đến dọn dẹp định kỳ, Trì Nhiên chỉ cần lau qua lớp bụi là được.

"Ba nhỏ ơi, ba nhỏ ơi, nhanh lên nhanh lên..." Tiểu Ngư Nhân đứng trong bể nước, phấn khích vẫy tay với Trì Nhiên.

Trì Nhiên vừa hỏi thăm thì được biết, đây là bể nước do ông nội tự xây cho cháu trai chơi đùa, vừa hay tiện cho Tiểu Ngư Nhân.

Trì Nhiên tìm một cái bàn chải đến cọ rửa bể nước từ trong ra ngoài, sau đó kiểm tra chất lượng nước.

Trong sân có một cái giếng, đã bị bịt kín, có máy bơm nước tự động rất tiện lợi, chất lượng nước quả nhiên rất tốt, có thể tắm rửa trực tiếp.

Bể nước được đổ đầy, Tiểu Ngư Nhân lập tức cởϊ qυầи áo nhảy vào, tuy bể vẫn còn quá nhỏ không thể bơi lội, nhưng so với những vũng nước trước đây, nơi này đã đủ để cậu duỗi thẳng người, cậu rất hài lòng, rất vui vẻ.

"Cảm ơn ba nhỏ." Tiểu Ngư Nhân ôm cổ Trì Nhiên, hôn chụt một cái.

Sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Ngư Nhân, Trì Nhiên lại đi xem nhà bếp, trong bếp có bếp ga, máy hút mùi đầy đủ, nhưng không có nồi niêu xoong chão, đây sẽ là một khoản chi phí, trong tay cậu còn chưa đến một nghìn bốn trăm tệ, phải mua sắm đồ đạc lại còn phải đảm bảo chi tiêu sinh hoạt cho một tháng, nếu là gia đình bình thường bốn người, thắt lưng buộc bụng cũng đủ dùng, nhưng bọn họ lại có một Tiểu Cương Thi ăn bằng năm người...

Cậu phải nhanh chóng tìm việc làm.

Để lũ trẻ chơi ở nhà, Trì Nhiên lại đến tiệm tạp hóa.

Đồ đạc trong tiệm tạp hóa khá đầy đủ, nồi niêu xoong chão đều có bán, giá cả cũng không đắt, đương nhiên, chất lượng thế nào thì không biết.

Một cái chảo xào bốn mươi tệ, năm cái bát năm cái đĩa mười đôi đũa, hai cái chậu rửa rau, xẻng muôi, dầu muối tương dấm và gạo mì, linh tinh tổng cộng hết hơn ba trăm tệ.