Chương 12: Cha nhỏ ngốc ngếch

Đi đến trạm xe buýt, Cận Nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Chắc là cháy hết rồi, nhưng mà vừa rồi nửa ngày không thấy động tĩnh gì, ta còn tưởng là nó không cháy nổi chứ."

"Haizz." Tiểu Cương Thi thở dài lắc đầu, "Ba đúng là quá ngốc."

"Không cho phép anh nói cha nhỏ ngốc." Tiểu Nhân Ngư tức giận chu môi với Tiểu Cương Thi.

"Đúng, không thể nói." Tiểu Tang Thi tán thành gật đầu, "Cha lớn nói rồi, nói cha nhỏ ngốc, cha nhỏ sẽ khóc nhè đó."

Ồ. Tiểu Cương Thi giật giật khóe miệng, "Vừa rồi quên mất, sau này sẽ không nói nữa."

?????

Cận Nhiên ngơ ngác nhìn ba đứa nhỏ: "Sư huynh lúc nào thì bôi đen sau lưng mình vậy, sao mình lại không biết?"

"Haizz..." Tiểu Nhân Ngư ra vẻ thở dài, "Chính là lần ba nhấc hòn đá suýt chút nữa đập vào chân mình đó, tiểu tang nói ba thật ngốc, cha lớn nói không thể nói ba ngốc, ba sẽ khóc."

"Cha nhỏ, nói ba ngốc ba thật sự sẽ khóc sao?" Tiểu Nhân Ngư ngây thơ vô tội nhìn cậu.

Cận Nhiên: "..." Kháo, hình tượng chính là bị sư huynh huỷ hoại như vậy đấy.

Nhưng mà, đột nhiên rất muốn gặp sư huynh, cậu đã mang ba đứa nhỏ và túi Càn Khôn đến đây rồi, sao lại không mang sư huynh theo chứ?

Bốn cha con đứng đó đợi xe buýt, Cận Nhiên lấy một ít hạnh nhân chia cho mọi người ăn.

Xe cộ trên đường chạy vun vυ"t, Cận Nhiên đột nhiên lóe lên một ý nghĩ: "Các ngươi nói xem bây giờ nếu ta gặp tai nạn xe cộ tông chết, có phải là có thể trở về trong sách gặp sư huynh hay không?"

"Hả?" Tiểu Nhân Ngư mừng rỡ nói: "Thật sao? Vậy cha nhỏ mau đi chết một lần đi, chúng ta đi gặp cha lớn."

Tiểu Tang Thi vừa nghe thấy liền gật đầu lia lịa: "Vậy cha nhỏ, người mau đi chết đi, có cần ta đánh nát đầu người không?"

Cận Nhiên: "..." Từng đứa một thay phiên nhau muốn làm cậu chết vì hiếu thảo.

"Các ngươi có phải là ngốc hay không?" Tiểu Cương Thi trừng mắt nhìn sang, "Lỡ như cha nhỏ xuyên trở về, ba chúng ta không trở về thì phải làm sao?"

Tiểu Cương Thi: "???"

Tiểu Nhân Ngư: "... Đúng vậy, Tiểu Cương thật thông minh, vậy không bằng chúng ta bốn người cùng chết đi."

Tiểu Cương Thi lập tức gật đầu: "Được, được, ta sẽ lần lượt đập nát đầu các ngươi." Từ khi trở thành cương thi, nó chưa từng gϊếŧ người, nhìn thấy những cương thi khác cắn cổ, đập nát đầu người một cách đơn giản và thô bạo, nó cảm thấy bên trong nhất định có gì đó thú vị.

Nhưng nó vẫn thích con người hơn, bởi vì họ có thể nói chuyện, có thể cười, còn cương thi thì không, chúng chỉ biết cúi đầu ngồi im, chưa bao giờ chơi với nó.

Vì vậy, nó không nỡ gϊếŧ người, thậm chí còn muốn làm bạn với con người, nhưng con người nhìn thấy chúng đều nổ súng bắn chết, nó chỉ có thể trốn tránh họ, cho đến khi gặp cha nhỏ và cha lớn.

Trì Nhiên: "... Vậy tang thi có thể đập nát đầu cương thi sao?" Không hiểu sao lại muốn xem thử xem sao?

Không, cậu là một cha nhỏ hiền lành, sao có thể có suy nghĩ tàn nhẫn như vậy được?

Tiểu Cương Thi hừ lạnh một tiếng: "Tới, thử xem." Tôn nghiêm của cương thi không cho phép bị chà đạp.

Tiểu Tang Thi xắn tay áo lên, thử thì thử, tang thi bọn họ là lợi hại nhất.

Chứng kiến trận chiến giữa cương thi và tang thi sắp nổ ra, Tiểu Nhân Ngư bước tới đứng giữa hai người, hai tay đẩy ngực hai người, lo lắng nói: "Nhưng nếu chúng ta đều chết, cha nhỏ làm sao quay về được? Xét cho cùng trong sách cha đã chết rồi, chúng ta tận mắt nhìn thấy cha lớn thiêu cha nhỏ mà."

??? Trì Nhiên trợn to mắt, "Cái gì, sư huynh thiêu ba?" Sư huynh chẳng phải nên ôm cậu khóc lóc thảm thiết muốn tuẫn tình... à không, chôn cùng mới đúng sao?

"Đúng vậy." Nước mắt Tiểu Nhân Ngư nói rơi là rơi, nức nở nói, "Bọn còn quỳ xuống dập đầu cho ba, khóc rất đau lòng."

Trì Nhiên: "..." Trình tự diễn ra không tệ.

Sau này sư huynh có mang theo bài vị của cậu tiếp tục bắt yêu trừ ma hay không? Có hình ảnh rồi đấy.

"Vậy cha lớn có khóc không?" Trì Nhiên bị khơi dậy tính tò mò, được chứng kiến đám tang của chính mình khi còn sống cũng là một trải nghiệm độc đáo.

Tiểu Nhân Ngư nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Con không nhớ rõ nữa, lúc đó con khóc rất đau lòng, đuôi cũng khóc đến nứt ra."

Trì Nhiên: "..." Tuyến lệ của con mọc trên đuôi à?

"Cha lớn không khóc." Tiểu Cương Thi ngồi xổm trên mặt đất, chống cằm nói, "Cha còn mắng cha nhỏ là đồ ngốc."

"Ừ." Tiểu Tang Thi gật đầu, "Ta cũng nghe thấy, nói rất nhiều lần, haizz, cha nhỏ, cha nói xem sao cha lại ngốc nghếch như vậy chứ."

Trì Nhiên: "..." Có ba đứa các con, thật là phúc phận của cha, à không, là bốn đứa, tên sư huynh đáng chết kia.

Chết là không thể chết được, dù sao biến số chưa biết còn rất nhiều, hiện tại bọn họ có thể làm chính là sống sót.

Bước đầu tiên là thuê nhà, bọn họ chỉ có ba ngàn tệ, chi phí ở tốt nhất nên được giảm xuống mức thấp nhất, dù sao còn có ba đứa nhóc cần phải ăn cơm.