Ở trên thương trường, thư ký Lý đã từng gặp vô số sóng gió, nhưng đối mặt với câu hỏi đơn giản của cô bé, vẻ mặt hắn trở nên cứng đờ, nhỏ giọng giải thích: "Cha cháu tạm thời không rảnh lắm."
"A, vậy sao?" Đường Đường gật đầu, tỏ ý mình đã biết.
Tầm mắt của bé rơi vào xuống màn hình di động, nhân vật chính trong hoạt hình đã cứu bọn nhỏ bị kẻ xấu bắt cóc, cha mẹ bọn nhỏ nghênh đón con cái của mình trở về, ôm đứa nhỏ vui sướиɠ rơi lệ.
A, ba ba không đến, hẳn là không thích mình, Đường Đường thầm nghĩ, nếu không thì vì sao lại không đến gặp bé vậy?
"Lý tiên sinh, làm phiền ngài đến bên này đăng ký một chút." Chị gái cảnh sát dẫn theo thư ký Lý đi đăng ký tin tức, xác nhận thân phận.
Đường Đường nhìn bóng lưng hai người, cúi đầu nói với Đại Hắc: "Đại Hắc, chúng ta đi tìm sư phụ và sư huynh đi."
Đại Hắc có chút ngoài ý muốn: "Không gặp cha cô?"
"Hình như cha không thích tớ, không gặp cũng không sao." Đường Đường nói bằng giọng non nớt.
"Nhưng chúng ta không thể rời đi như vậy, chị gái cảnh sát sẽ lo lắng, để lại lời nhắn cho cô ấy đi."
Đường Đường biết chữ, nhưng không biết nhiều lắm. Bé vẽ một bức tranh mình đi tìm sư phụ sư huynh, rồi sau đó né tránh ánh mắt của mọi người, lặng lẽ rời khỏi đồn công an.
Chạy ra không bao lâu, trong đồn công an đã có người đi ra tìm bé, nhưng bé sợ bị Chú Lý kia tìm được, dẫn bé đến chỗ người cha không thích bé kia, không thể đi tìm sư phụ sư huynh nữa nên bé trốn trốn tránh tránh chạy cực kỳ xa.
Cũng không biết đi bao lâu, bé đi đến một quảng trường, Đường Đường ngồi xuống há miệng thở dốc.
Đại Hắc nhìn bé nói: "Mấy ngày nay cô không tập thể dục buổi sáng, thể lực giảm sút, nhớ phải tập thể dục buổi sáng đó."
Đường Đường lau mồ hôi trên trán: "Được, ngày mai tớ sẽ tiếp tục tập thể dục buổi sáng."
Bé nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó mới bình tĩnh lại rồi lấy đồng tiền ra, tính toán phương hướng sư huynh ở rồi đi về phía đó.
Đi một hồi lâu, đột nhiên một bàn tay thô ráp nắm lấy cổ tay bé, Đường Đường giật mình, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của một bác gái trung niên có mắt hình tam giác, xương gò má nhô lên.
Người đàn bà kia nắm chặt tay Đường Đường gào lên: "Niếp Niếp, hù chết bà rồi, sao cháu lại chạy ra ngoài một mình, đúng là cháu gái nhỏ của bà rồi!"
Đường Đường: “??”
Bà??
Đây là ai? Ngay cả cha cũng là hôm nay mới có, từ nơi nào chui ra một vị bà nội?
Bé nhìn bác gái gào khóc trước mắt, dùng giọng điệu lễ phép nói: "Bác ơi, bác nhận lầm người rồi, cháu không phải cháu gái của người."
"Tiểu tâm can của ta, cháu nói bậy bạ cái gì đó, sao bà lại nhận lầm người?" Bác gái chảy nước mắt, gắt gao nắm lấy Đường Đường, xoay người bế bé lên: "Mau về nhà với bà..."
Bác gái chỉ cảm thấy bạn nhỏ trong tay cực nặng nên không thể ôm Đường Đường Đường lên, sơ suất, hóa ra cô bé là một đứa bé thành thục rồi.
Đường Đường cảm thấy tay mình rất đau: "Bác thật sự nhận nhầm người rồi..."
"Meo!"
Đại Hắc kêu lên một tiếng, bóng trắng lóe lên, mu bàn tay của bác gái có thêm vài vết cào đỏ tươi, khiến người kia đau đớn buông tay Đường Đường ra.
"Đại Hắc." Đường Đường nhìn về phía Đại Hắc.
Đại Hắc nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm bác gái, hô lên: "Không phải bà ta nhận lầm người, bà ta là kẻ buôn người, bà ta muốn bắt cóc cô."
Đường Đường kinh hãi, trước đó Đại Hắc đã từng nói với bé rằng một mình ra ngoài rất có thể sẽ gặp phải kẻ xấu lừa gạt trẻ con, không ngờ lại lập tức gặp được.
Một chiếc xe màu đen chậm chạp đi trên đường.
Sau khi kết thúc hội nghị, Đường Huyền nhận được điện thoại của thư ký, giọng điệu trầm ổn của thư ký mang theo vài phần bối rối: "Đường tổng, tiểu thư biến mất rồi."
Sau khi đi đăng ký thông tin, lúc thư ký Lý trở về lại phát hiện không thấy tiểu thư đâu.
Hắn và những người khác tìm một vòng xung quanh, nhưng không tìm thấy bóng dáng của đứa trẻ. Sau khi check camera, hắn phát hiện ra tiểu thư đeo ba lô rồi dẫn theo mèo chạy ra ngoài.