Nó nói với Đường Đường: "Cũng được, chúng ta đi tìm bọn họ."
Đường Đường nắm chặt hai tay: "Chờ khi tôi tìm được sư phụ và các sư huynh, tôi sẽ bảo bọn họ trở về thu thập tên sư bá khốn nạn kia."
Đại Hắc lắc lắc đuôi nói: "Đi ra ngoài phải có tiền mới được, cô ở chỗ này chờ tôi, không được chạy lung tung, tôi trở về lấy ít đồ."
Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, mày cẩn thận một chút."
Chính điện Vân Sơn Quan không cẩn thận bị cháy nên mấy người Thiện Thủy vội vàng dập lửa, hoàn toàn không chú ý tới bóng trắng chợt lóe lên bên ngoài.
Đại Hắc đi tới phòng của Đường Đường, lấy balo vịt vàng nhỏ mà bé yêu nhất ra, nhét những thứ mà bình thường Đường Đường hay dùng vào trong, lại mò vào phòng của sư bá, nhét hết tiền riêng của hắn vào trong ngăn kép của balo vịt vàng.
Sau đó nó vào phòng bếp đóng gói gà quay thơm ngào ngạt.
Khi nó đeo ba lô phình lên, ngậm gà nướng chuẩn bị rời khỏi thì nghe được lời nói âm u của sư bá bên dưới: "Con bé chết tiệt, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày."
Mắt mèo màu vàng trầm xuống, nó đi tới phía sau núi, kêu meo meo vài tiếng.
Mấy bóng người mơ hồ từ mặt đất chui lên: "Đại nhân."
Đại Hắc ưu nhã cõng ba lô con vịt vàng nhỏ ngồi ngay ngắn: "Bản tọa và Đường Đường có việc rời khỏi Vân Sơn Quan một thời gian, trong khoảng thời gian này các ngươi phải dạy dỗ đám khốn kiếp trong quan một chút, biết không?"
"Đúng."
Đại Hắc lại nhớ tới điều gì đó, tiếp tục dặn dò: "Không nên làm tổn thương tính mạng của bọn họ, bằng không đợi khi lão già Thanh Vi kia trở về, ta sẽ không bảo vệ được các ngươi, biết không?"
"Đã biết."
Dặn dò xong, Đại Hắc thỏa mãn vẫy đuôi xuống núi tìm Đường Đường.
Đường Đường ngồi dưới bóng cây ven đường chờ nó, thấy nó trở về, rất vui vẻ: "Đại Hắc ~ "
"Này, ăn cái này trước đi, đây là túi của cô, quần áo và tiền đều ở bên trong." Đại Hắc đặt gà quay và ba lô tới trước mặt Đường Đường.
Đường Đường nhìn gà quay nóng hổi: "Oa, Đại Hắc, mày thật lợi hại, gà quay từ đâu ra vậy?"
"Trong bếp có đồ ăn, đoán chừng là đồ ăn của tên sư bá đáng ghét kia, mau ăn khi còn nóng, tức chết hắn."
"Được." Đường Đường rất vui lòng nhìn sư bá ăn mệt, bé tùy ý xoa xoa tay, chia ăn với Đại Hắc.
Một người một mèo ăn xong gà quay rất nhanh, Đường Đường sờ sờ cái bụng tròn vo, ợ một cái no nê.
Đại Hắc nằm co quắp bên cạnh như cá ướp muối, không còn sức vẫy vẫy đuôi.
Thỉnh thoảng có xe vọt qua đường.
Đường Đường lấy ba đồng tiền từ tầng ngoài cùng của balo vịt vàng nhỏ của mình ra, nói với Đại Hắc: "Chúng ta xem thử sư phụ sư huynh ở phương hướng nào trước."
Nói xong trong miệng bé lẩm bẩm cái gì đó, lắc lắc ba đồng tiền rồi ném xuống đất.
Một người một mèo thăm dò nhìn về phía ba đồng tiền dưới mặt đất, Đại Hắc nhìn nhìn, không hiểu: "Đây là ý gì."
"Hình như là phải đi về phía Tây, nơi đó cách chúng ta rất xa." Đường Đường không chắc chắn lắm.
Ở một nơi rất xa thì chỉ dựa vào chân là không thể đi được.
Đường Đường suy nghĩ một chút rồi ném đồng tiền lại một lần nữa, khi thấy được kết quả, ánh mắt bé hơi sáng lên: "Phía trên nói, năm mươi mét phía trước có quý nhân tương trợ."
Đường Đường và Đại Hắc đồng thời ngẩng đầu nhìn sang, thấy một chiếc xe tải lớn phía trước đang chậm rãi đỗ bên đường, tài xế xuống xe duỗi gân giãn cốt.
Đường Đường và Đại Hắc liếc nhau: Có xe.
Nhân lúc tài xế không chú ý, hai người lặng lẽ trèo lên xe tải lớn.
Trên xe tải được chất rất nhiều thùng dưa hấu, Đường Đường cẩn thận nằm ở một góc, sợ làm hư dưa hấu của chú lái xe.
Xe tải lắc lư, Đường Đường rất mệt, ôm Đại Hắc nặng nề ngủ say.
Cũng không biết qua bao lâu, Đường Đường bị một cuộc đối thoại đánh thức.
Tài xế muốn xuống cao tốc nên cần phải phối hợp với nhân viên liên quan kiểm tra hàng hóa.
"Đều là dưa hấu, tôi đã lái xe nhiều năm, sẽ không mang theo thứ không nên mang..." Tài xế vừa nói chuyện vừa lật vải trùm trên xe ra.