Hứa Vũ Huyên nhìn chính mình trong gương, càng nhìn càng thấy chiếc áo khoác hồng nhạt này thuận mắt.
“Chiếc áo khoác này còn hàng không? Chị lấy cho em một chiếc thử xem.” Tôn Thi Duyệt đột nhiên cảm thấy hai chị em có thể mặc đồ đôi nên cất tiếng hỏi.
“Có.” Dư Hiểu Diệp gật đầu, tranh thủ thời gian lấy thêm một chiếc tới.
"Oa ~ "
Tiếu Tiếu nhìn thấy hai chị gái cùng mặc áo khoác màu hồng phấn, lần nữa cất tiếng khen “sinh đẹp”, còn theo chân họ đứng sát vào gương uốn qua uốn lại, quả thực quá mức đáng yêu.
Tôn Thi Duyệt và Hứa Vũ Huyên đang ngắm nghía bộ quần áo mới của mình, thấy bé con đáng yêu xuất hiện trong gương, ánh mắt vô thức bị thu hút, hai người mỉm cười nhìn cô bé rồi quay người chuẩn bị đi tính tiền.
“Chị ơi, sao chị không mặc quần áo?”
Tiếu Tiếu thấy hai chị gái cởϊ qυầи áo xinh đẹp ra nên đuổi theo sau, hỏi bằng giọng nói ngọt ngào như sữa.
“Vì phải trả tiền.” Tôn Thi Duyệt cười nói.
Đầu năm nay, ngay cả trong thôn quê cũng có quầy bán đồ ăn vặt, Tiếu Tiếu còn mua đồ trong thôn giúp bà nội nên nhìn thấy tiền cũng không cảm thấy xa lạ.
Nghe thấy cô ấy nói phải trả tiền, Tiếu Tiếu lập tức thò tay vào túi lục lọi.
“Oa có tiền tiền~”
Thấy bé con giơ cao năm đồng tiền giấy lên nói mình có tiền, Tôn Thi Duyệt cười thành tiếng: “Oa, em có nhiều tiền thế, mua được một cây kẹo mυ"ŧ đấy!”
Dù trong túi vẫn còn kẹo nhưng khi nghe nói mua được kẹo, đôi mắt cô bé lập tức sáng lên như những ngôi sao, nói với giọng ngọt ngào: “Mua kẹo kẹo dâu~”
Rõ ràng cô bé không nói gì nhưng vẻ ngoài dễ thương và giọng nói ngọt ngào của bé đã khiến ba người trong cửa hàng bất giác mỉm cười.
Một số cửa hàng quần áo cố ý bán giá cao hơn sau đó chờ khách hàng trả giá, nếu gặp được khách hàng không biết trả giá thì có thể nhân cơ hội kiếm thêm.
Dư Hiểu Diệp không giống như vậy, giá cả quần áo nhà cô rất hợp lý, cô còn chủ động giảm giá. Sau khi tính toán xong, thậm chí Tôn Thi Duyệt không trả giá, không nói gì mà đưa luôn tiền, còn thuận tay mua thêm hai chiếc quần jean trong cửa hàng.
“Chị để em tự trả.” Hứa Vũ Huyên thấy cô ấy trả hết tiền nên vội vàng mở miệng.
Tôn Thi Duyệt: “Không sao, chị có tiền, có khi lúc về còn được mẹ trả lại.” Mẹ của cô ấy không có thói quen thu tiền Tết nên từ nhỏ đến lớn cô ấy vẫn luôn giữ tiền mừng tuổi của mình nên mới có tiền mua quần áo cho em họ.
Sau khi mua quần áo xong, hai người cũng không vội vàng rời đi, Dư Hiểu Diệp thấy hai người vẫn đang chơi đùa với con gái mình nên tiếp tục thu dọn đồ đạc bên cạnh hỏi: “Hai cháu sắp khai giảng sao?”
“Đúng vậy, cảm giác thời gian nghỉ đông trôi nhanh quá…”
Nửa tiếng sau, cuối cùng Tôn Thi Duyệt và Hứa Vũ Huyên cũng chuẩn bị rời đi, vẻ mặt còn có chút không nỡ.
“Chị phải đi rồi sao?”
Tiếu Tiếu thấy họ rời đi, lập tức đuổi theo.