Chương 10

Nghĩ đến việc mình ở nhà ngoại đóng góp tiền bạc công sức nhưng bị xem là điều hiển nhiên mà mẹ chồng lại nhìn thấy sự nỗ lực của bà ta, còn khen bà ta là con dâu tốt, những lời oán giận trước đó trong lòng bà ta lập tức biến mất, chỉ nhớ đến những việc tốt của mẹ chồng.

Thời điểm bà ta gả vào nhà họ Ngu, quả thực có xích mích nhỏ với mẹ chồng nhưng trong lúc ở cữ sau sinh, mẹ chồng không hề phàn nàn bà ta điều gì mà còn giúp bà ta chăm sóc hai đứa con trai.

Nghĩ đến đây, bác gái Tiếu Tiếu nhận ra hình như nhà mình chiếm được nhiều lợi ích hơn về phương diện này, tâm trạng lập tức thay đổi.

“Cũng không phải, đàn ông chỉ là không cẩn thận bằng phụ nữ thôi, lúc trước cha con nằm viện, mẹ không biết đâu em con…” Bác gái Tiếu Tiếu phàn nàn xong thì lập tức trấn an mẹ chồng: “Mẹ yên tâm đi, mười năm nhìn mẹ chồng, mười năm xem nàng dâu, hồi trước mẹ chăm con lúc ở cữ, giúp con nuôi nấng con trai, con đều ghi nhớ trong lòng, bây giờ con chắc chắn sẽ không bỏ rơi mẹ.”

“Năm đó khi thằng cả dẫn con về ra mắt, mẹ đã cảm thấy có duyên với con rồi.” Bà nội Tiếu Tiếu cười nói.

Bác gái Tiếu Tiếu cũng là người dễ dỗ, dù trong lòng bà ta vẫn cảm thấy con trai rất tốt nhưng miệng bên ngoài đã đổi giọng: “Nhắc đến chuyện này con mới nhớ lâu rồi con không gặp Tiếu Tiếu, hay Tết nguyên tiêu này bảo em dâu dẫn con bé đến ăn một bữa cơm?”

Hai năm nay, mẹ bà ta gặp nhiều chuyện nên bà ta dẫn con trai về nhà ngoại ăn Tết, lần cuối cùng gặp Tiếu Tiếu là khi cháu gái mới được vài tháng tuổi.

“Được.” Bà nội Tiếu Tiếu đồng ý.

*

Phố Nguyệt Lượng.

Sau khi ăn trưa xong, Tiếu Tiếu lại bắt đầu hỏi thăm bà nội, cô bé liên tục nói rằng bà nội bà nội nhớ mình rồi, muốn về nhà tìm bà nội.

“Mẹ đi đi!”

Nhóc con nói câu này rất rõ ràng, nói xong lập tức nắm lấy tay mẹ, cố gắng kéo cô đứng dậy khỏi ghế.

“Đi đâu?”

“Về nhà đi!”

Thấy con gái đang ra sức kéo mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trở nên hồng hồng vì dùng sức, Dư Hiểu Diệp giơ tay ôm cô bé vào lòng, dịu dàng nhìn bé nói: “Nơi này chính là nhà của Tiếu Tiếu.”

“Bà nội ở đâu?”

“Bà nội ở nhà bác cả, bác cả và các anh trai nhà bác cả cũng nhớ bà nội nên bà muốn ở cùng họ một thời gian…”

Dư Hiểu Diệp nói hết lời mới dỗ được con gái ngủ, lúc đầu định bế cô bé lên tầng ngủ trưa nhưng bé con lại tràn đầy năng lượng, chạy loanh quanh trong cửa hàng.

Đối với Tiếu Tiếu, cửa hàng bán quần áo là nơi rất mới mẻ nên cô bé không cảm thấy chán mà khám phá khắp nơi, trong cửa hàng tràn ngập tiếng cười giòn tan và giọng nói ngọt ngào của bé.

Trông cửa hàng là một công việc buồn chán, nhất là trong khoảng thời gian dài không có khách. Nhưng sau khi có con gái đến, Dư Hiểu Diệp lại thấy vô cùng náo nhiệt, trước đây cô luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, bây giờ trời sắp tối rồi mà cô vẫn không nhận ra.