Chương 1: Khương Tiểu Mãn gặp ác mộng

Văn Án ( Do phần giới thiệu bị giới hạn nên mình viết lại nhé)

Hán Việt:Tể Tể Tê Toái Nhân Vật Phản Diện Kịch Bản

Tình trạng: Hoàn thành

Số chương: 148/ Bản convert: 148

Nguồn: TTV

Converter: LYSANSAN828 - TTV

Editor: Liulingling9998

Raw Trung : https://m.du00.com/book/174908.html

Khương Tiểu Mãn năm đó ba tuổi bị trói định một hệ thống, hệ thống nói bé thật ra là một thiên kim tiểu thư bị thất lạc, tay cầm kịch bản nữ phụ (pháo hôi), thiên kim tiểu thư giả được cha mẹ lắm tiền nhận nuôi nhầm mới là nữ chủ.

Khương Tiểu Mãn chớp chớp đôi mắt, hỏi: "Nữ phụ pháo hôi nghĩa là gì?"

Hệ thống: "Các ngươi đều sống ở trong tiểu thuyết, mỗi người đều có một vai diễn riêng của mình. Tóm lại ngươi phải tự mình hắc hóa, trở thành một đứa bé hư hỏng. Ngươi nhìn bé trai kia như thế nào? Vai diễn của hắn so với ngươi còn nặng hơn, về sau là nhân vật phản diện lão đại. Ngươi bây giờ đi bắt nạt hắn, cho hắn đẹp mắt (bẽ mặt)."

Khương Tiểu Mãn ngây thơ mờ mịt, hái một lần đủ loại màu sắc hoa tươi nhét vào tay bé trai, "Tôi giúp cậu đẹp mắt (bổ mắt)!"

Hệ thống: "..." Bảo bối ngươi lầm rồi! Không phải đẹp mắt kiểu này!

Bé trai: "Tôi không cần bằng hữu, cũng không cần làm bạn, chỉ là một cải thìa* không ai muốn, đã biết trước sẽ bị vứt bỏ."

* Cải thìa: vô dụng, thừa thãi

Khương Tiểu Mãn: "Sẽ không, mỗi người đều có một ý nghĩa tồn tại riêng. Hệ thống nói cậu đặc biệt lợi hại, so với tôi còn lợi hại hơn, về sau sẽ trở thành một người đặc biệt đặc biệt hữu dụng!"

Hệ thống: "...??" Nó có nói như vậy sao?

Sau này, hệ thống không ban phát nhiệm vụ cho Khương Tiểu Mãn, làm bé cực kỳ tiếc nuối: "Hệ thống quân, ngươi như thế nào không chơi với tôi?"

Hệ thống: "... Ngươi trước hết cố gắng lớn lên, đem nhận thức phát triển toàn diện đi! Ta sắp bị ngươi làm tức chết!"

Khương Tiểu Mãn ở dưới ánh mắt giám sát của hệ thống, cố gắng hắc hóa chính mình, thẳng đến bị cha mẹ lắm tiền tìm trở về. Khương Tiểu Mãn sờ sờ đầu nhỏ: "Hệ thống quân, nhiệm vụ đâu? Không phải nói muốn tranh gia sản sao?"

Hệ thống: "Còn tranh gia sản cái gì? Ngươi bây giờ so với cha mẹ ngươi còn nhiều tiền hơn!"

[Nữ phụ ngọt văn]

*** Truyện edit khi chưa có sự cho phép của tác giả Đào Chi Hoàn Hoàn, do đó cảm phiền không mang tác phẩm cũng như chuyển ver khi chưa có sự cho phép của mình!

** Lần đầu edit, sai sót gì mọi người nhớ báo cho mình!

Chương 1: Khương Tiểu Mãn gặp ác mộng.

Ở trong mơ, bé nhìn thấy cậu(1) mình nằm im trong vũng máu, khuôn mặt không có chút huyết sắc, không nhúc nhích. Cơ thể hắn máu càng ngày càng chảy nhiều, sắc mặt ngày càng đen, dần dần cùng bóng đêm hòa làm một...

(1)Cữu cữu - 舅舅 - Cậu/ anh em với mẹ gọi là cữu.

Chóp mũi phảng phất ngửi được mùi máu tươi nồng đậm không thể bay đi kia, Khương Tiểu Mãn mở mắt ra, "Oa" một tiếng khóc lớn.

Tiếng khóc vừa vang lên, lại nghĩ đến bà ngoại gần đây luôn ho khan, ngủ cũng không ngon, tối nay thật vất vả không tạo ra tiếng động, sợ quấy nhiễu đến bà nghỉ ngơi, nên bé đành phải ủy khuất im lặng ngậm chặt miệng, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hạt đậu hay kim rơi xuống đất.

Rồi thút tha thút thít, khí thở nhanh nhưng không dám vội, vô cùng đáng thương.

"Hệ, hệ thống thống..." Hai tay nhỏ mập mạp của Khương Tiểu Mãn níu chặt ga gối, khóc đến nấc cục, lời nói đều không thành câu, "Cậu, cậu của tôi bị người khác đánh, nhìn thấy thực nhiều máu."

Khương Tiểu Mãn là một đứa trẻ trưởng thành sớm, cũng sớm thông minh. Ở những đứa trẻ khác, thời điểm này còn bị lão hổ mẹ lừa gạt, bé sớm đã được hệ thống phổ cập kiến thức khoa học, biết đó là lừa gạt người. Bé cũng biết con người rồi sẽ chết, chết thì vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, chứ không phải là ngủ một giấc đơn giản như ta nhìn thấy.

Hệ thống bất đắc dĩ thở dài: "Ta cùng kí chủ đã nói qua, chuyện này chỉ là sớm hay muộn."

Thời điểm được ba tuổi, khi hệ thống trói buộc Khương Tiểu Mãn đã nói cho bé biết thực chất bản thân là thiên kim thật trong thể loại truyện "thật giả thiên kim", cũng cầm trong tay kịch bản nữ phụ pháo hôi.

Cha mẹ hào môn kia sau khi làm mất đứa con gái thật thì nhận nuôi một bé gái cùng Khương Tiểu Mãn có chút tương đồng, đối xử với cô ấy một tình yêu thực sự mà vốn dĩ nên thuộc về bé. Mà vị thiên kim thật kia sau khi lạc đường phải trải qua sinh hoạt gió thảm mưa sầu, trôi qua rất không vui vẻ hạnh phúc.

Vào năm bốn tuổi, người nhận Khương Tiểu Mãn lâm cảnh cửa nát nhà tan, trước là cậu của bé cùng người khác đánh nhau, xong chữa cháy không kịp mà qua đời, tiếp là bà ngoại không vượt qua nổi đả kích cũng đi theo con trai.

Khương Tiểu Mãn triệt để trở thành đứa trẻ không ai muốn nhận, nhiều lần khó khăn, bữa đói bữa no khổ sở mà lớn lên, 15 tuổi mới được cha mẹ hào môn tìm trở về, kết thúc cuộc sống ở khe núi lạc hậu nghèo khó.

Chẳng qua Khương Tiểu Mãn còn quá nhỏ, hệ thống bô bô nói một đống, mặc kệ nó cỡ nào lòng đầy căm phẫn tỏ vẻ giả thiên kim đoạt của bé hết thảy phúc lợi, bé vẫn là đầy mặt ngây thơ, vừa không biết pháo hôi nữ phụ là có nghĩa là gì, cũng không biết hai chữ "độc ác" này viết như thế nào.

Bé chỉ biết chính mình nghe hiểu được lời nói trên nghĩa là -- hệ thống nói bé phải lấy lại xuất thân, muốn làm gì liền làm cái đó, không cần ủy khuất chính mình.

Vào lúc ban đêm, Khương Tiểu Mãn liền tỏ vẻ với bà ngoại, mỗi ngày kẹo đường cùng quà ăn vặt phải gấp đôi, kén ăn cà rốt thì không ăn, phim hoạt hình phải xem xong mới thỏa mãn đi ngủ. Kết quả không như nguyện, còn bị bà ngoại đè ra đánh vào mông một trận.

Bà ngoại tuy rằng tính tình có chút nghiêm khắc nhưng bình thường vẫn là rất thương Khương Tiểu Mãn ,cũng không dễ dàng đánh bé, bởi vì lời nói của hệ thống, Khương Tiểu Mãn khó hiểu chịu một trận giáo huấn no đòn. Bé ủy khuất vạn phần, che cái mông nhỏ của mình, thề sẽ không bao giờ dám đưa ra các yêu cầu vô lý, cũng không có để thân phận nữ phụ độc ác vào trong lòng nữa.

Thẳng đến tối hôm nay, bé vậy mà gặp ác mộng.

Cùng một giấc mơ, Khương Tiểu Mãn mơ mơ màng màng đến mấy ngày, chẳng qua những cái trước đều rất mông lung, thấy không rõ, đêm nay mới là lần đầu tiên biết rõ ràng xảy ra chuyện gì.

Cậu sẽ không giống trong mộng tương tự mà xảy ra chuyện? Bé đã vài ngày chưa thấy qua hắn rồi...

Khương Tiểu Mãn cực sợ, bé khóc nhưng không dám lớn tiếng khóc, đành phải hai tay níu chặt ga gối, dùng lực cắn, cố nhịn xuống âm thanh nức nở.

"Tôi không muốn làm cậu chết, cũng không muốn bà ngoại phải chết, tôi không muốn trở thành đứa bé không ai muốn nhận." Khương Tiểu Mãn lau nước mắt, "Hệ thống ca ca có biện pháp gì không?"

Khương Tiểu Mãn biết, hệ thống rất lợi hại, bé khóc nháo thì hệ thống sẽ biến ra kẹo đường cùng bánh quy linh tinh để ăn vặt. Rất nhiều lúc, bà ngoại không cho bé ăn kẹo đường, nói ăn nhiều hỏng răng, mỗi lúc này, bé đều là dùng điểm tích lũy vụиɠ ŧяộʍ cùng hệ thống trao đổi.

Hệ thống nhìn qua còn không đến mười điểm trên màn hình, sau rơi vào trầm mặc quỷ dị.

Lúc trước nó không có nói nó là hệ thống nhân vật phản diện, đến để thúc giục Khương Tiểu Mãn hoàn thành nhiệm vụ là đi đúng nội dung cốt truyện? Coi như nó nghe theo kí chủ, nó thực sự ra mặt cứu giúp, nhưng con số không qua nổi số mười này... Lấy cái gì cứu?

Hệ thống lần đầu tiên được thử nghiệm cảm giác bi thương của con người, biết đến cái gì gọi là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán(2) thống khổ.

(2)Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán:Câu này chắc thành ngữ Trung Quốc, nhưng mình tìm không ra, dịch nôm na là thiếu tiền rất khổ:)))

"Hệ thống cũng thực sự bất lực." Hệ thống đáp.

Thời gian trói định của nó là không đúng lắm, phải là thời điểm Khương Tiểu Mãn bị hào môn tìm về mới đuợc, nhưng trình tự xảy ra chút sai lầm, thời gian rối loạn, hệ thống cũng chỉ biết thuận theo ý trời. Khi hệ thống gặp và trói buộc mục tiêu, Khương Tiểu Mãn vẫn là một đứa trẻ, đối mặt với nữ phụ độc ác nhỏ tuổi, hệ thống cũng thật lâu vẫn không thể thông não.

Một đứa trẻ ranh ba bốn tuổi thì có thể làm được cái gì? Vẫn còn nhớ ngày đó trói buộc, kí chủ nãi thanh nãi khí(3) hỏi nó, là muốn cảm giác làm ca ca hay tỷ tỷ.

(3)Nãi thanh nãi khí : giọng điệu trẻ con

Hệ thống nó là hệ nhân vật phản diện, chỉ có thể thông qua làm chuyện xấu đến kiếm lấy điểm phân tích, Khương Tiểu Mãn nhiều nhất chỉ có thể thừa dịp bà ngoại không chú ý vụиɠ ŧяộʍ đập một cái đĩa, coi như làm chuyện xấu, hệ thống mắt nhắm mắt mở cho bé một chút điểm coi như khen thưởng, cổ vũ bé đi làm chuyện xấu, chôn xuống một hạt giống tà ác tà ác. Sau này bà ngoại đem các đĩa đều đổi thành loại đĩa sắt, đem ném xuống sàn nhà cũng không vỡ, khiến Khương Tiểu Mãn ngay cả điểm phân tích cũng không thể kiếm thêm.

Cuộc sống không dễ, hệ thống nghĩ mà thở dài.

Không có điểm, nó cũng không thể thăng cấp, bây giờ chỉ có thể cần cù chăm chỉ, cố gắng trói định kí chủ làm nhiệm vụ, vì tương lai trở thành một đại hệ thống nhân vật phản diện. Nhưng hiện tại, nó cảm thấy thực khó khăn.

Khương Tiểu Mãn không được câu trả lời vừa ý từ hệ thống, thút tha thút thít nằm xuống, khóc đến mệt mỏi lại lăn ra ngủ tiếp. Chỉ là trong lúc ngủ mơ, lại như cũ thấy tình cảnh của cậu mình, ngủ cũng không an yên.

-

Ngày hôm sau, sắc trời vi lượng(4), Khương Tú Mai (bà ngoại) sáng sớm thường đi lại, đem việc nhà làm xong trong một giờ, rồi mới đi gọi Khương Tiểu Mãn rời giường. Chỉ là bà vừa mở cửa phòng Tiểu Mãn ra đã vô cùng giật mình.

(4) sắc trời vi lượng: trời tờ mờ sáng

Chăn của Khương Tiểu Mãn sớm đã bị đá xuống mặt đất , một đầu tóc ngắn loạn thất bát tao, giống cái đầu ổ gà. Đêm qua do khóc mà nước mắt vẫn còn, một đôi mắt to nay thành một cục sưng đỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đỏ rực, không biết mơ thấy cái gì mà cắn môi nức nở, nhìn qua mười phần đáng thương thê thảm.

"Bà thương." Khương Tú Mai giật mình, đem nàng đánh thức, "Tiểu Mãn, đây là như thế nào? Có phải hay không bị phát bệnh?"

Khương Tiểu Mãn luôn luôn cùng bà đi ngủ, đứa nhỏ này buổi đêm rất ngoan, chưa từng khóc nháo, tướng ngủ cũng rất nhã nhặn thanh tú. Cũng là do gần đây Khương Tú Mai bị bệnh, sợ lây bệnh tình cho đứa bé, phải tách phòng ngủ. Nếu không thì đứa trẻ mới lớn bằng này tuổi, có ai dám buông xuống nuôi thả được?

Nhưng ai biết chỉ mới tách ra có một đêm, Tiểu Mãn liền biến thành như vậy.

Khương Tú Mai lấy tay áp tránKhương Tiểu Mãn, phát hiện không nóng mới yên tâm.

"Bà ngoại..." Khương Tiểu Mãn hai tay ôm cổ Khương Tú Mai, ở trong lòng bà cọ cọ, âm thanh trẻ con yếu ớt vang lên.

Thấy không có việc gì, Khương Tú Mai khẽ buông lỏng một hơi, ôm lấy bé đi đến toilet, nhét cho em một cái bàn chải nhỏ, "Rửa mặt nhanh lên, lát nữa cùng bà đi đến trường học, nhanh không muộn."

Khương Tú Mai không có bản lĩnh gì của lão bà tử, con trai lại hỗn không nghe lời, trưởng thành không có về nhà, bà chỉ có thể tìm cho chính mình việc làm nuôi dưỡng gia đình là bé. Bà ở tiểu học thị trấn trên làm đầu bếp nấu cơm cho học sinh, cũng không yên lòng Khương Tiểu Mãn ở nhà một mình, mỗi lần đi làm việc đều phải mang theo bé.

Khương Tiểu Mãn rầu rĩ đáp lại, ngoan ngoãn đánh răng, rửa mặt.

Đem bàn chải nhỏ cũng khăn lông nhỏ treo gọn gàng, Khương Tiểu Mãn ngẩn người. Vừa nghĩ đến giấc mộng đêm qua, bé muốn khóc , bất quá chỉ bĩu bĩu môi ủy khuất nhịn xuống.

Có nói cho bà ngoại, bà ngoại cũng sẽ không tin. Âm thanh của hệ thống ca ca, chỉ có một mình Khương Tiểu Mãn có thể nghe, cũng chỉ có một mình Khương Tiểu Mãn có thể giao tiếp cùng. Nói, bà ngoại khẳng định bé đang nói nhảm, sau đó còn tìm bà bói đến trị bé.

Trước kia Khương Tiểu Mãn nói qua một lần, nhưng bà ngoại cho rằng bé đang nói nhảm, tìm ở thị trấn trên một đại thần bà bói đến trừ tà. Bà bói này lấy một cái đuốc thiêu làm đỏ bừng nồi sắt, đuổi theo Khương Tiểu Mãn khắp sân chạy, nói cái này có thể đuổi tai họa trên người bé, đem Khương Tiểu Mãn doạ sợ choáng váng.

Từ đó về sau, Khương Tiểu Mãn không dám nói ra việc của hệ thống, cũng không nói tới việc của tương lai.

Bé phải chính mình tự nghĩ ra biện pháp mới được.

Khương Tú Mai ôm Khương Tiểu Mãn đi tới trường học, bắt đầu hấp bánh bao và bánh bao. Lúc này, còn có hai cái bà lão đi đến, một người làm nấu sữa đậu nành, một người làm sạch rau xanh.

Đêm qua bà Khương đều đã hấp đều bánh bao nên không phải quá cất công, có thể đặt l*иg cao tầng làm nóng luôn. Khương Tú Mai ở phòng bếp bận việc, để cho Khương Tiểu Mãn một mình ngồi ở ghế nhà ăn chơi đùa.

Bé rất ngoan, trước giờ đều không khiến người bận tâm nhiều, đôi lúc có thể ngồi ngơ ngác nguyên một ngày. Người khác đều nói Khương Tiểu Mãn ngoan ngoãn hiểu chuyện, có tâm hồn sạch sẽ trong trẻo. Thực ra chỉ có Khương Tiểu Mãn tự bé biết, thời điểm bé an tĩnh như vậy là đang cùng hệ thống nói chuyện phiếm.

Chẳng qua hôm nay bé không cái tâm trạng này.

Hệ thống cũng trầm mặc dị thường, một câu cũng đều chưa nói.

Khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của Khương Tiểu Mãn nhăn lại, hai chữ "buồn rầu" khắc thực rõ. Bé không thể biết được cậu mình ở nơi nào, cũng không biết hắn lúc này đang làm gì.

Tuy rằng bà ngoại luôn luôn mắng cậu cả ngày không có về nhà, sinh con trai kiểu này còn không bằng sinh một tên ngốc hiểu chuyện, nhưng mỗi lần cậu trở về, cậu đều sẽ cho Khương Tiểu Mãn mấy món kẹo đường với đồ ăn vặt mang từ trong thành phố về. Trong đó có một đồ vật gọi là chocolate, Khương Tiểu Mãn rất thích.

Khương Tiểu Mãn rất thích cậu, tuyệt không muốn hắn chết.

"Bà ngoại." Khương Tiểu Mãn càng nghĩ càng ngồi không được, chạy vào nhà bếp phía sau, cào cửa hỏi: "Cậu tại sao vẫn chưa trở lại?"

Khương Tú Mai nghe Khương Tiểu Mãn nhắc tới con trai cứng đầu ngu ngốc của bà, lập tức cười lạnh nhạt: "Không trở lại càng tốt, có lẽ là chết ở bên ngoài rồi. Mỗi ngày ở cùng hắn đều là đám hồ bằng cẩu hữu(5) lẫn lộn tạp nham, chết ở bên ngoài lại tốt, còn đỡ khiến lão bà tử này giúp hắn thu thập hậu sự. Hừ!"

(5)Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè tệ hại.

Khương Tú Mai giống thường ngày chửi rủa một trận, sau khi mắng xong, vừa quay đầu phát hiện Khương Tiểu Mãn khóc đến mười phần đáng thương, chớp chớp đôi mắt nhìn bà. Đôi mắt kia ngập nước, nhìn Khương Tú Mai đến tâm can đều nát.

"Làm sao làm sao?" Khương Tú Mai chà xát tay, lập tức chạy lại hỏi.

Khương Tiểu Mãn nước mắt rơi nói: "Cháu, cháu không muốn cậu chết, cháu không muốn, cháu muốn cậu trở về, bà ngoại, cháu mơ thấy hắn.Thật đáng sợ! Cháu muốn hắn trở về..."

Bé khóc thật sự đáng thương, Khương Tú Mai đành phải nghe theo: "Được được, không cho hắn chết, con chờ, bà ngoại hấp xong cái này bánh bao, liền cho con gọi điện thoại cho cậu, hỏi một chút hắn ở đâu nhé."

Khương Tiểu Mãn lúc này mới nín khóc mỉm cười, ôm Khương Tú Mai một cái.

Trường học học sinh không nhiều, lượng đồ ăn tự nhiên cũng không nhiều, Khương Tú Mai rất nhanh đem l*иg hấp đậy kín, mọi việc đều thoả đáng làm.

Vừa nghĩ đến con trai xui xẻo của mình, Khương Tú Mai cũng bắt đầu phiền chán. Nghĩ nghĩ, cũng quả thật nên về nhà , Khương Tinh (cậu) lúc này đây rời đi đã hơi lâu.

Sau khi bận rộn làm xong bữa sáng, Khương Tú Mai mang theo Khương Tiểu Mãn đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng mượn điện thoại gọi cho Khương Tinh.

Khương Tú Mai keo kiệt, với lại trong nhà cũng không có người cần giữ liên lạc nên cũng không sắm cho mình cái điện thoại riêng. Khương Tinh ngược lại bản thân phóng túng đến quen, lúc đuổi đi có say rượu, mà lúc trước không mua, liền mua một bộ di động, lúc này tìm người ngược lại rất tiện lợi

Trong microphone bíp bíp sau vài tiếng , rốt cuộc cũng có người bắt máy.

Khương