Có lẽ là do Giản Thu Nhiên chúc phúc quá mức chân thành nên mấy ngày sau một người một hổ thật sự không xuất hiện, mà cuộc sống của cậu cũng một lần nữa khôi phục bình thường.
Dù sao Giản Thu Nhiên cũng là người trưởng thành, đã từng trải qua nhiều năm đọc tiểu thuyết xem điện ảnh. Cho dù mọi chuyện xảy ra lần này chấn động bao nhiêu, trải qua quá trình tự mình điều tiết, cậu luôn có thể thản nhiên tiếp nhận rồi vứt ra sau đầu.
Nếu muốn nói chỗ duy nhất không cách nào tiêu tan... Ước chừng chính là những chữ nhìn thấy mà giật mình kia.
Chúng nó tựa như kiến chỗ nào cũng nhúng tay vào, luôn tìm đúng thời cơ chui vào đại não, lăn qua lộn lại nhắc nhở sự tồn tại và hồi ức sau lưng của chúng nó. Thường xuyên nhất và rõ ràng nhất là hỏa hoạn.
Cậu vĩnh viễn nhớ rõ khuôn mặt hơi sưng của người phụ nữ tựa ở trên giường, dùng giọng nói bình tĩnh thậm chí mang theo nụ cười dặn dò cậu: “Hôm nay là sinh nhật mười bốn tuổi của con, mẹ đã đặt bánh ngọt cho con ngay trong tiệm bánh ở tiểu khu đường đối diện, con đến đó lấy về, còn mẹ ở nhà chuẩn bị quà sinh nhật cho con có được hay không?”
Thiếu niên còn có chút ngây ngô quay đầu, làm bộ không quan tâm nói: “Con không cần sinh nhật, so với việc chuẩn bị quà sinh nhật, con càng hy vọng mẹ hút ít đi hai điếu thuốc.”
“Ai nói mẹ hút thuốc...” Người phụ nữ chột dạ bước qua, dùng ngón tay đẩy đẩy đầu cậu, thúc giục: “Bảo con đi thì mau đi đi, thằng nhóc thối con còn không cảm kích.”
“Vậy mẹ tự chú ý một chút, đừng thừa dịp con không ở đó mà lén hút thuốc, con cũng không cần mẹ phải gượng ép đi nấu cơm cho con.”
“Biết rồi.” Người phụ nữ không kiên nhẫn phất tay, đợi đến khi thiếu niên xoay người cầm tay nắm cửa, lại đột nhiên nói: “Nhiên Nhiên, sinh nhật vui vẻ.”
Thiếu niên quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đứng ngược sáng trong bóng tối, cong cong đôi mắt.
“Con sẽ quay lại ngay.” Cậu nói.
Mà đáp lại cậu chính là bóng dáng yên lặng khiến người ta sợ hãi cùng cánh cửa khép lại dần dần biến mất.
Không đúng... không đúng không đúng... Giản Thu Nhiên đột nhiên xoay người mạnh mẽ đẩy cánh cửa ra, liều mạng muốn đẩy khe hở kia ra.
Cậu không nên rời đi, cậu không nên đi lấy bánh ngọt, cậu không thể rời đi... Không thể...
“Cậu bình tĩnh một chút.” Chẳng biết từ lúc nào, cánh cửa trước mắt đột nhiên biến thành người đàn ông mặc áo ba lỗ màu trắng, anh ấy gắt gao đè lại bả vai non nớt của thiếu niên, giận dữ quát: “Hiện tại nếu cậu xông vào chẳng qua chỉ là gây thêm phiền toái, rất nhanh lính cứu hoả sẽ tới, điều cậu có thể làm chính là bảo đảm an nguy của mình, lập tức rời khỏi nơi này!”
Anh ấy nói xong, lại nhẹ nhàng nói: “Tôi biết bên trong có người thân của cậu, xin cậu hãy tin tưởng chúng tôi.”
Giản Thu Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chuyển từ ánh lửa xa xa qua khuôn mặt kiên nghị nghiêm túc của anh ấy. Tuy rằng người đàn ông mặc áo ba lỗ quần đùi, trong lúc hỗn loạn chỉ còn lại một cái dép lê có chút chật vật, nhưng Giản Thu Nhiên nhớ rõ anh ấy... nhớ rõ anh ấy có mặc cảnh phục, nghiêng đầu mỉm cười nói lời tạm biệt với người nhà.
“Là chú hàng xóm!”