“Nhưng cột tài sản của ngài...” Marlin nói, tay chỉ xuống, mang theo tiếc nuối: “Không chỉ không có tài sản, ngược lại còn nợ năm trăm ngàn. Bệnh tật đối với ngài mà nói là họa vô đơn chí, ngài còn không có tài sản để chữa bệnh cho mình, chỉ có sống trong đau khổ suốt sáu đến mười hai tháng cuối cùng của cuộc đời.”
“Cho nên, phải hợp tác sao?”
Marlin xoay người, giọng nói dịu dàng tràn ngập sức hấp dẫn: “Chỉ cần ngài đồng ý, năm trăm vạn được nhắc đến trên bài viết sẽ thuộc về ngài. Nó có thể kéo dài tuổi thọ của ngài, giảm bớt đau khổ của ngài...”
Chú hổ con trên vai quản gia đột nhiên dựng thẳng đầu, vẫy đuôi quất lên cổ họng Marlin.
Trạng thái của người thanh niên đã rất không thích hợp. Cậu cúi thấp đầu trầm mặc đứng tại chỗ, tóc rơi lả tả trên trán che khuất ánh mắt của cậu, làm cho người ta không thể thấy rõ cảm xúc của cậu, rồi lại không thể bỏ qua nguồn năng lượng sắp bộc phát của cậu.
Hiện tại cậu cảm thấy rất khó chịu, nhếch khóe môi, bên trong đều lộ ra áp lực và lửa giận, tựa như một viên đạn sắp nổ tung, một khi tìm được điểm dừng chân sẽ bộc phát tất cả không chết không thôi.
Marlin ho nhẹ, lại chậm rãi im lặng.
Mãi cho đến khi trong không gian khôi phục an tĩnh, người thanh niên mới chậm rãi ngẩng đầu, lãnh đạm hỏi một câu: “Nói xong chưa?”
Marlin thử dò xét nói: “Vậy ý của ngài là...”
Giản Thu Nhiên lặp lại, sự trào phúng trên mặt càng thêm nồng đậm: “Ý của tôi chính là, tôi không muốn cùng loại người bề ngoài ra vẻ đạo mạo, sau lưng lại xúc phạm quyền riêng tư của người khác, nghiên cứu quá khứ của người khác, lột ra thành số liệu còn bình phẩm để dụ dỗ hợp tác như các anh.”
“Tôi sẽ cảm thấy ghê tởm.”
Marlin nhíu mày: “Chúng tôi không có ác ý xâm phạm riêng tư, chỉ là muốn hiểu rõ tính cách và nhân phẩm của người sẽ chăm sóc chủ nhân nhỏ cùng với những nhân tố quan trọng cần thiết để hợp tác. Nếu như ngài cảm thấy không thể chấp nhận, tôi có thể nói cho ngài biết quá khứ cuộc đời của chủ nhân nhỏ, để ngài có thể hiểu rõ rồi mới quyết định có nên hợp tác hay không.”
“Không cần.” Giản Thu Nhiên lạnh nhạt nói: “Trên thực tế, khi các anh chụp ảnh, tôi đã có cảm giác rất chán ghét. Hiện tại ấn tượng đầu tiên bị phá loại chỉ sợ không thể đạt thành hợp tác hữu nghị, các anh nên tìm người khác đi.”
Giản Thu Nhiên: “Đây cũng là dựa theo góc độ của các anh mà phân tích kết quả.”
Marlin trầm mặc, liếc mắt nhìn hổ con trên vai, cuối cùng thở dài nói: “Được rồi.”
Song phương tan rã trong không vui.
Giản Thu Nhiên trở lại phòng trong hiện thực, ném mình lên giường, cánh tay phải nâng lên che khuất đôi mắt, cố gắng quên đi chuyện vừa rồi.
Mẹ, đứa con hoang, ung thư phổi, hỏa hoạn, một số từ trong tài liệu hóa thành ký ức nhuốm máu ghê người, không ngừng hiện ra trước mắt cậu.
Có một số ký ức chính là như vậy, càng muốn quên thì lại càng để ý, càng để ý sẽ nhớ càng sâu sắc, quả thực là hỏng bét.
Cho nên cậu thật sự rất ghét việc bị điều tra chuyện riêng tư.
Rất, rất khó chịu.
Cậu nắm tay lại rồi từ từ buông ra, Giản Thu Nhiên mở to mắt, nhìn ánh đèn chiếu xuống hai bên cánh tay, trong lòng hy vọng bọn họ hãy nhanh chóng tìm được người thích hợp, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa.