Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Con Tôi Nuôi Hai Năm Là Nhân Vật Lớn

Chương 20: Mời đi dùm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bánh bao trong nháy mắt đã bùng nổ, hét lên khôngggggggggggggg, cái đầu nhỏ vùng vẫy dữ dội.

Giản Thu Nhiên nâng cằm lên, trên cao nhìn xuống cậu ta, không sợ vị tướng bại trận này chút nào.

Vẻ mặt Marlin có chút phức tạp, một là hiếm thấy ai dám khıêυ khí©h cậu chủ nhỏ này, hai là: "Cảm ơn cậu đã tin tưởng chúng tôi, thật sự rất cảm ơn.""

Ngay cả anh ta cũng không ngờ mọi chuyện sẽ đi theo hướng này, rõ ràng là anh ta đã bị cự tuyệt từ trong bóng tối, cố tình từ bỏ khu vực diễn đàn chọn liên hệ với những người khác trong chế độ thử nghiệm game để tìm kiếm sự hợp tác. Kết quả anh ta vừa đi du lịch một chuyến, trở về đã thấy cậu chủ nhỏ bị đưa ra khỏi màn hình, mà người chơi được bí mật lựa chọn hóa ra lại là Giản Thu Nhiên, người mà anh ta muốn tránh khi thiết kế trò chơi!

Rõ ràng anh đã đem biểu tượng đổi thành màu hồng nhạt, từ bỏ thị trường người chơi nam!

Sao lại có thể gặp được vậy!

Chuyện này lại quá trùng hợp, cho dù Giản Thu Nhiên nghi ngờ bọn họ cũng không vấn đề gì.

Chỉ là Giản Thu Nhiên cũng có thể đoán được quá trình, lạnh nhạt hỏi lại: ""Tôi là người không nói lý lẽ sao?""

Marlin lập tức nói: ""Đương nhiên là không phải, là tôi hẹp hòi.""

Giản Thu Nhiên liếc mắt nhìn anh ta, trực tiếp kết thúc câu chuyện: ""Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, có thể đem cái thứ phá hoại không gian này đi cho tôi có thể ngủ ngon được không?""

""Tất nhiên là được.’’ Marlin dơ tay lên, ánh sáng ngay lập tức biến thành dải dữ liệu và chạy đi khắp nơi, cuối cùng nhập vào tay anh ta."

Không, là cổ tay mới đúng. Giản Thu Nhiên mơ hồ nhìn thấy dưới cổ tay áo anh ta có gì đó, nhưng cậu chưa kịp nhận ra đó là thứ gì thì Marlin đã kéo tay áo xuống, nhắc nhở: ""Có thể.""

Giản Thu Nhiên hoàn hồn trở lại, liếc nhìn xung quanh, phát hiện căn phòng đổ nát vừa rồi đã trở lại nguyên vẹn không thất thoát một thứ gì, không chỉ vậy, cơn buồn ngủ cũng đã trở lại, vết thương cũng biến mất.

Tiểu Bạch Hổ hung dữ mất kiềm chế trước đó trở nên im lặng hơn, nữa tĩnh nữa mơ ở trong ngực Marlin, lộ ra một nữa đôi mắt màu cam đỏ ngầu.

Nó lẳng lặng nhìn Giản Thu Nhiên, rồi đột nhiên quay đầu lại.

Giản Thu Nhiên: ""...""

Hahaha!

Giản Thu Nhiên nhìn về phía Marlin, dùng mắt ra hiệu: ""Mời đi dùm.""

Marlin bị bắn một cách vô tội, cảm giác như ánh mắt này đang nói anh ""cút đi.""

Đến lúc sắp rời đi....Đột nhiên Marlin lại nhớ đến gì đó, chần chờ một lúc mở miệng hỏi: ""Giản Tiên Sinh, vì sao cậu lại chơi game nuôi con?"" Trọng điểm vẫn là để icon màu hồng.

Giản Thu Nhiên: ""...Tôi thích!""

Cậu tức giận nói: ""Lý do tôi từ chối các người không phải là để nuôi con, vậy vẫn không thể chơi game sao?”

""Không không không, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."" Marlin sợ càng nói càng sai, nhanh chóng kết thúc câu chuyện và rời đi.

Giản Thu Nhiên hừ lạnh một tiếng, xác định bọn họ đã rời đi thật, lúc này mới trực tiếp ngã lên giường mệt mỏi nhắm mắt lại.

Mặc dù căn phòng đã khôi phục lại nguyên trạng, nhưng cậu biết rõ mình và Bạch Hổ đã đánh nhau nửa giờ đồng hồ... bây giờ nghĩ lại không phải là điên rồi sao? Sao lại đi so đo với con vật không biết từ đâu đến này! Cho nên sai chính là sai, ba ngày nữa sẽ gỡ cài đặt.

Giản Thu Nhiên mơ mơ màng màng, chớp mắt đã ngủ thϊếp đi.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, cho nên ngủ rất say, đừng nói là ác mộng, cậu ngủ đến trời trăng mây gió cũng không hay biết gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »