Bùm.
Tiểu Bạch Hổ giống như kinh kính cầu nổ tung trong màn hình, Giản Thu Nhiên phát hiện cảm giác có chút không đúng, lập tức bỏ qua, xoay người xuống giường.
Giây tiếp theo liền nghe tiếng cọt kẹt, váng giường sập xuống, Tiểu Bạch Hổ chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt màu da cam giống như hai ngọn lửa đang bốc cháy, biến thành viên đạn lạp tức lao về phía chàng trai.
Vẫn là những viên đạn điên cuồng như cũ, lực va chạm tăng dần khi nó qua lại, trong nháy mắt căn phòng đã trở nên hỗn loạn.
Giản Thu Nhiên lùi tới cửa, suy đoán tiếng động lớn như vậy mà không ai phát hiện ra, có lẽ là không gian kia gây chuyện. Đã như vậy thì cũng đừng trách cậu không khách khí, mặc dù lực sát thương của Tiểu Bạch Hổ rất lớn, nhưng để có thể lăng thành hình cầu đâm người khác thì phải cần thời gian giảm xóc, chỉ cần cậu có thể nắm bắt được cơ hội này thì có thể...bùm!!!
Đầu chàng trai bị đập lệch sang một bên, một bên mặt đã tê dại.
Cậu nắm tay thành nắm đấm, tâm trạng bình tĩnh ban đầu đã hoàn toàn biến mất ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch Hổ, trong mắt đã hiện lên một chút tức giận.
Ta sẽ liều mạng với mi!!!
Một người một thú lóe lên suy nghĩ này cùng một lúc, nhất chân lên nhảy về phía trước.
Cho nên, ngay sau khi Marlin hoàn thành công việc trở lại không gian liền nhìn thấy....cậu chủ nhỏ được mình cưng chiều đang cắn vào má chàng trai trẻ một cách hung ác, đâm móng vuốt xuyên qua cổ áo cậu , nhân tiện dùng hai miếng thịt để giữ chặt má cậu tanhất định không buông, chàng trai trẻ cũng không vừa, dùng một tay xé toạc phần đuôi và gáy, đem cục bột trắng ấn xuống đất hung hăng đánh 2 cái vào mông.
Tất cả lông trên người Tiểu Bạch Hổ đều nổ tung, nắm cái ót đẩy xuống đất, mượn lực đàn hồi đẩy cục cưng văng vào tường, sau đó hai bên tiếp tục hỗn chiến.
Hình như không có ai để ý đến sự hiện diện của anh ta.
Marlin sờ mũi, chỉ có thể đứng sang một bên chờ bọn họ tự chấm dứt trận đấu.
Rất nhanh đã biết được kết quả, , Giản Thu Nhiên trực tiếp đem cục bông trắng ấn trên trường chặn toàn bộ động tác của nó, cậu không có một chút để ý nào về việc ỷ lớn hϊếp nhỏ, cười lạnh nói: ""Ta thắng rồi, ba ngày tiếp theo mi nên thành thật một chút đi!""
Bánh bao nhỏ vùng vẫy, dùng hàm răng sắc nhọn cọ qua mu bàn tay Giản Thu Nhiên nhiều lần.
Giản Thu Nhiên dùng chân nhất tấm chăn lên, gói nó thành một chiếc bánh bao chỉ hở phần đầu, ném nó cho Marin.
Marin bắt được, nhìn thấy sau gáy cậu chủ nhỏ gần như bị hói, liền cực kỳ đau lòng.
Chỉ có điều trông chàng trai trẻ còn thảm hại hơn, một bên mặt bị trầy xước, bên còn lại thì bị cắn, quần áo rách nát, vừa nhìn đã biết cậu mới trải qua một trận đấu ác liệt.
Cậu hồi phục hô hấp, cố gắng tìm lại một chút ý thức: ""Thứ nhất, lần này là tôi xui chủ động khıêυ khí©h các người, nhưng ba ngày sau tôi sẽ gỡ cài đặt trò chơi và biến mất, hợp tác là không thể, các người nên chuẩn bị càng sớm càng tốt.
""Thứ hai, chính cậu chủ nhỏ của anh xông ra tấn công tôi trước, tôi là phòng vệ chính đáng.... đương hiên, nếu như còn muốn đánh nhau tôi có thể tiếp bất cứ lúc nào, nhưng nếu thua thì phải thành thật đợi, tốt nhất đừng làm phiền đến tôi nữa!""