Chương 18: Đắc ý

Giản Thu Nhiên dùng ngón tay moi moi, phát hiện đó là một màn hình bên trong, trước khi cậu kịp nghi ngờ điện thoại mình đã bị hỏng, chỉ thấy từ một ánh sáng đã biến thành hai, sau đó từ từ lớn lên... lộ một cái đầu nhỏ với đôi tai nhọn màu hồng.

Sau khi trở thành thú cưng, Tiểu Bạch Hổ chỉ lớn bằng ngón tay cái, hiện tại bàn chân trước đã bước ra khỏi màn hình, giống như đang cố gắng leo lên một bức tường rất lớn.

Cái đuôi, miếng đệm và lông xuất hiện càng lúc càng nhiều, Tiểu Bạch Hổ cuối cùng cũng bò lên màn hình, cuối cùng lại kiệt sức rơi xuống dưới.

Giản Thu Nhiên: ""???""

Đang làm cái quái gì vậy!

Dường như Tiểu Bạch Hổ hiểu được cậu đang suy nghĩ gì, trên đầu hiện ra một khung thoại: ""Ra ngoài đi dạo.""

Giang Thu Nhiên: "..."

Mẹ kiếp!

Giản Thu Nhiên chọc chọc vào con hổ, vốn nghĩ rằng nó sẽ nhảy lại vào trò chơi, không ngờ là nó trực tiếp bay đi, khi tiếp đất phần đuôi ôm lấy trang bìa của tiểu thuyết, trong khung thoại tràn ngập những dấu chấm than đầy phẫn nộ: ""Cậu đang đọc cái gì vậy?""

Giản Thu Nhiên nhấp vào khung thoại quả nhiên có thể trả lời được.

Cậu nói: ""Tôi nghĩ là tôi sẽ chuyển trò chơi.""

Tiểu Bạch Hổ: ""Hahaha!""

Tĩnh mạch của Giản Thu Nhiên co giật: ""Cậu nhanh chóng trở về cho tôi!""

Tiểu Bạch Hổ: ""Chính cậu đã hoạt động ở chế độ nền!""

Giản Thu Nhiên: ""Hoạt động ở chế độ nền có nghĩa là không hiển thị tiến trình hoạt động, có nghĩ là tôi không muốn xem cậu đang làm gì.""

Tiểu Bạch Hổ: ""Hoạt động ở chế độ nền có nghĩ là cả ngày, có nghĩa là tôi có thể hoạt động ở điện thoại trong một thời gian dài.""

Giản Thu Nhiên: ""Cậu là đồ già mồm không nói lý lẽ!""

Tiểu Bạch Hổ: ""Rõ ràng là cậu đang vô lý!""

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, không ai nhường ai.

Nhìn chằm chằm vào điện thoại trong một thời gian dài, lại là điểm yếu của Giản Thu Nhiên, mới vài giây trôi qua không nhịn được đã chớp mắt.

Tiểu Bạch Hổ lập tức lắc lắc đuôi, trong đôi mắt màu vàng cam đều là vẻ đắc ý.

Tĩnh mạch của Giản Thu Nhiên lại căng ra, nếu không phải đang nhớ rõ đã đồng ý với Thiên Gia, hận không thể lập tức gỡ trò chơi xuống.

Không sao! Chỉ ba ngày! Cậu có thể chịu đựng được! Có thể chịu đựng được!

Giản Thu Nhiên hít sâu một hơi, cố gắng phớt lờ Tiểu Bạch Hổ, tiếp tục đọc tiểu thuyết để ngủ.

Tiểu Bạch Hổ lại giẫm lên tiêu đề của chương truyện, đi về phía bên phải, bốn miếng thịt nhỏ dán vào chương truyện, từ từ đi xuống.

Giản Thu Nhiên: ""....""

Chết tiệt, có vật gì đó cứ chuyển động qua lại, không thể không chú ý.

Tiểu Bạch Hổ đang đi xuống, không biết đã nhìn thấy thứ gì mà khung thoại đã chuyển thành: ""Thô tục!""

Giản Thu Nhiên liếc mắt nhìn vị trí của nó, đúng lúc có một dòng miêu tả cách châm cứu và cởϊ qυầи áo của nam chính.

Giản Thu Nhiên: ""...""

Đừng chú ý đến nó.

Cậu tiếp tục lướt xuống dưới tiếp tục đọc, Tiểu Bạch Hổ cũng đi về phía bên phải màn hình.

Tiểu Bạch Hổ từ bên phải rơi xuống dưới, dọc theo màn hình đi sang trái, sau đó di chuyển miếng thịt của nó để tiếp tục leo lên, chiếc đuôi nhỏ mềm mại và bồng bềnh đung đưa qua lại ở rìa, bắt mắt đến mức Giản Thu Nhiên không thể bỏ qua được.

Cậu có chút khó chịu, bấm vào khung chát hỏi cậu: ""Cậu có thể thành thật một chút không?""

Tiểu Bạch Hổ vẫn đang lắc lư leo lên, tranh thủ thời gian trả lời cậu: ""Là nhiệm vụ của trò chơi, mỗi ngày tôi phải vận động rất nhiều.""

Giản Thu Nhiên: ""...""

Cậu im lặng một lúc, gõ phím nói: ""Tốt, nếu cậu đã yêu thích vận động như vậy, tôi sẽ giúp cậu.""

Sau đó đưa tay chỉ về phía cậu nhóc kia một cách điên cuồng.

Tiểu bạch hổ trong nháy mắt bay lên bay xuống, choáng váng: "..."

Cậu! Đợi! Đó! Cho! Tôi.