Chương 16: Vận khí không tốt

Ban đầu chơi game là để giảm bớt không khí ngại ngùng, kết quả khi chơi xong lại càng xấu hổ hơn.

Giản Thu Nhiên yên lặng nhìn Tiểu Bạch Hổ cũng có thể cậu cảm thấy đối phương đang nhìn thẳng vào mình.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Giản Thu Nhiên đang chuẩn bị thoát trò chơi và gỡ cài đặt, Trình Thiên Nhạc bên cạnh đột nhiên gào lên, thảm thiết nói: “Icon đáng yêu như vậy, tại sao lại kéo con lừa ra khỏi quả trứng! Mẹ kiếp quả trứng sinh ra con lừa!”

Trong nháy mắt Trình Thiên Gia chiếm giữ ưu thế, cười như điên nói: ""Người này vận khí không tồi đâu, chúng ta chưa từng trúng số như thế này bao giờ hahaha, cười chết hahaha.""

Trình Thiên Nhạc mất hứng: ""Anh Nhiên, của anh là gì?""

Giản Thu Nhiên nhìn vào màn hình:""...Mèo.""

""Em muốn nhìn thử."" Trình Thiên Nhạc đưa mắt qua nhìn, cậu ấy trợn mắt ngã xuống sopha: ""Tại sao cùng nhau tải cùng cài đặt, mà của anh Nhiên lại là con hổ trắng mềm mại siêu cấp đáng yêu vậy chứ, còn em sao lại là con lừa hả! Em không muốn sống nữa đâu!!!""

Bởi vì quá mức kích động, trong lúc dãy dụa ngón tay cậu ấy vô tình đâm vào màn hình, tiếng lừa ma thuật vang vọng khắp phòng.

Trình Thiên Gia: ""Hahaha hahaha!""

Trình Thiên Nhạc: ""...""

Tự kỷ.

Ban đầu Giản Thu Nhiên cũng mắc cười, nhưng vừa cúi đầu lại nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ vẫn đang nhìn mình, lập tức yên lặng.

Trúng một Tiểu Bạch Hổ thì có thể thấy vận khí của mình cũng không tốt lắm, làm gì có mặt mũi đi cười một con lừa được sinh ra từ quả trứng chứ.

Trình Thiên Gia cười nhạo em trai, một lúc sau mới trở về dáng vẻ thường ngày, bước đến cạnh Giản Thu Nhiên hỏi: ""Rất tuyệt đúng không? Phong cách của người mẫu, màu sắc giàu trí tưởng tượng không có gì xấu cả. Rất thích hợp để luyện tập và vẽ theo, nhân vật của em là con công nhỏ, với cái đuôi đặc biệt đẹp, nhờ vậy mà cảm giác về màu sắc của mình được tăng lên không ít.

Khóe miệng Giản Thu Nhiên giật giật: ""...Ừ, rất tốt.""

Trình Thiên Gia nhiệt huyết nói: ""Trò chơi này rất đơn giản, nhấn vào đây để tự động cho ăn, cho nó tắm rửa, quét dọn phòng, còn có bản đồ để khám phá, đó là một app, hiện tại đang là cấp 20. Anh Nhiên, anh phải chăm chỉ nuôi nó lớn, để em chụp màn mình đấy!""

""Em nằm mơ à."" Giản Thu Nhiên đẩy đầu cậu ấy ra: ""Anh không có hứng thú với trò chơi này, nếu em muốn chụp màn hình thì bây giờ nhanh chụp đi, lát nữa anh sẽ gỡ,

Đúng như dự đoán Trình Thiên Gia cảm thấy thất vọng: ""Biết anh không có hứng thú mà, chờ em năm phút nữa thôi.""

Giản Thu Nhiên đưa điện thoại qua cho cậu ấy, ngồi đợi có chút buồn chán, dứt khoát đi lên sân thượng tìm người.

Dì Trịnh đang phơi quần áo, quanh năm đều cực nhọc làm việc, các ngón tay đều đã khô ráp, cầm quần áo lên lắc lắc nhẹ, dùng móc treo đồ bằng gỗ móc vào.

Giản Thu Nhiên bước lên cầm lấy, treo nó lên giá phơi quần áo.

Đôi mắt của dì Trịnh cong lên, những nếp nhăn khi cười cũng rõ hơn: ""Ăn no chưa?""

""Dạ rồi.""

""Vết bầm trên mu bàn tay vẫn chưa tan hết, không phải dì đã nói phải chườm nóng rồi sao?’’

""Không sao đâu ạ, dù sao cũng không đau.""

""Hả?""

""...Sau khi phơi xong quần áo con sẽ chườm.""

"" Con."" Giọng dì Trình tràn đầy bất lực: ""Thỉnh thoảng nghĩ ngơi một chút cũng không sao, đừng tự mình gánh vác mọi chuyện.""

""Dạ , con biết.""

""Lần trước loét dạ dày con cũng nói vậy, vẫn còn hút thuốc sao?""

""Ngưng rồi ạ.""

""Vậy là tốt, dì Trịnh đưa móc áo cuối cùng cho cậu, vỗ vào tay cậu nói: ""Được rồi, đi vào thôi.""

""Dì Trịnh.""

Giản Thu Nhiên giơ tay lên nhưng không xoay người lại nói, khẽ hỏi: ""Thiên Gia chuyển trường dì có biết không?""

""Dì biết vào ngày có kết quả."" Dì Trịnh bất đắc dĩ nói: ""Thằng nhóc này thông minh, hiểu chuyện sớm, ý tưởng cũng nhiều, chắn nó đang kìm nén sức lực với lại cũng muốn thay đổi, không cần lo cho nó.""