Phòng bếp nhất thời yên tĩnh đến dọa người.
Trình Thiên Nhạc cứng đờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh trai song sinh dùng cánh tay che mặt, trong đầu trống rỗng.
Đáy mắt Giản Thu Nhiên cũng lưu lại khϊếp sợ, trong lòng lại ngũ vị tạp trần, nói không rõ bây giờ là nên cao hứng, buồn cười hay là chua xót tức giận. Cậu chậm rãi đến gần, đè đầu thiếu niên lại, bất đắc dĩ nói: “Nếu em muốn gánh vác, trước hết phải chăm sóc tốt cho bản thân, không thể tùy hứng làm xằng bậy như vậy.”
Thiếu niên nức nở nói không ra lời, chỉ có thể dùng ngón tay trái nắm chặt ống tay áo của cậu, cánh tay che mặt lại sống chết không muốn buông xuống.
Giản Thu Nhiên cảm thấy buồn cười, vẫy tay với đứa nhóc ngốc phía sau: “Anh của em đang xấu hổ, còn không mau tìm điện thoại chụp lại?”
Trình Thiên Nhạc còn có chút ngốc, theo bản năng ồ một tiếng rồi mới phản ứng lại, không chút nương tay đối với anh ruột, trực tiếp chụp liên tục mười sáu lần.
Giản Thu Nhiên thậm chí còn nghe thấy tiếng nghiến răng của Trình Thiên Gia.
Xem ra là đã khôi phục rồi.
Giản Thu Nhiên lập tức trở mặt, trực tiếp vỗ ngón tay cậu ấy nói: “Mặc kệ thế nào, chuyện này anh vẫn rất tức giận, hy vọng sẽ không có lần sau, Trình Thiên Nhạc cũng vậy.”
Cậu bình tĩnh nói: “Nếu có một ngày, các em cảm thấy sự tồn tại của anh trở thành gánh nặng thì anh có thể rời đi.”
“Em không có!” Trình Thiên Gia lập tức ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt khóc đến đỏ.
“Em cũng không có!” Trình Thiên Nhạc cũng theo sát phía sau tỏ thái độ.
“Không có thì cũng đừng nháo loại chuyện này nữa, nhất là em đó Trình Thiên Nhạc.”
“Không có không có mà...”
“Tốt nhất đừng nên học theo anh của em.” Giản Thu Nhiên cười, lại yên lặng, nhẹ giọng nói: “Anh không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người nữa.”
Trình Thiên Gia cúi đầu: “Em xin lỗi.”
Trình Thiên Nhạc: “Em xin lỗi, em không nên suy nghĩ như vậy.”
“Biết sai là được.” Giản Thu Nhiên bình tĩnh nói: “Trình Thiên Nhạc, gửi ảnh của anh em cho anh đi.”
“Được!”
“...”
Cảm xúc bộc phát cứ như vậy thoáng qua, sau khi Giản Thu Nhiên và Trình Thiên Nhạc chia sẻ hình ảnh khóc lóc của cậu ấy, lại cố ý gửi cho Trình Thiên Gia một phần, để cậu ấy nhớ kỹ sai lầm của mình.
Trình Thiên Gia vẫn rất sĩ diện, chịu không nổi bọn họ vẫn làm phiền quấy nhiễu mình, trực tiếp ném balo, bình tĩnh biểu thị: “Bạn học của em nói trò chơi này làm mẫu đặc biệt tốt, tùy tiện chụp màn hình cũng có thể lấy được mô phỏng, các anh không có việc gì có thể chơi một chút.”
Quả nhiên hai người bị dời lực chú ý, lựa chọn cài đặt trò chơi. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cho dù biểu tượng của trò chơi là một cái móng mèo thịt đệm phấn nộn non nớt, mang phong cách cực kỳ thiếu nữ, bọn họ cùng đăng nhập như trước, chuẩn bị nhìn xem hoạt hoạ có bao nhiêu tốt.
Trang tải là một chuỗi đệm thịt màu hồng nhạt nhảy lên, phong cách vẽ không tệ, hình vẽ Chibi nhìn rất thoải mái.
Giản Thu Nhiên đợi một lát, thành công tiến vào trò chơi, bắt đầu đã bị hệ thống tặng một quả trứng.
Đây là cái gì?
Giản Thu Nhiên chọc chọc màn hình, chỉ thấy vỏ trứng trắng lấp lánh nứt ra, một con mèo con nhỏ mềm mại cả người trắng như tuyết bò ra.
Lần đầu tiên nhìn, Giản Thu Nhiên cảm thấy nó có chút quen mắt, cho đến khi mèo con chậm rãi mở mắt, lộ ra đôi mắt thú màu vàng cam tươi sáng, giống như cách màn hình nhìn cậu một cái.
Tiểu Bạch Hổ: “...”
Giản Thu Nhiên: “...”
Chết tiệt!