Đoàn người đón xe đi tàu cao tốc, hai tiếng sau về đến nhà. Giản Thu Nhiên trong lúc vội vàng chỉ đem đồ dùng trong bệnh viện xách tới, cũng may Trình gia vĩnh viễn có một gian phòng thuộc về cậu. Bên trong có chăn đệm sạch sẽ gọn gàng, có quần áo kích thước thích hợp, còn có các loại đồ vật linh tinh lộn xộn thời niên thiếu cậu để lại.
Giản Thu Nhiên nằm trên giường, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng đi lại nói chuyện ngoài cửa... Trình Thiên Nhạc lại trêu chọc anh trai mình, hai người đùa giỡn một hồi thì bị dì Trịnh trực tiếp phán tội, anh trai cắt hành tây em trai bóc tỏi, nhất thời tiếng kêu rên khắp nơi, không ai muốn làm.
Giản Thu Nhiên nhếch môi, vùi mặt vào gối mềm mại, vô thúc ngủ thϊếp đi.
Hoàn cảnh quen thuộc ấm áp luôn khiến người ta quá mệt mỏi, chờ Giản Thu Nhiên tỉnh ngủ, ngoài cửa sổ đã phủ kín ánh trời chiều màu cam, mắt thấy sắp tối rồi, cậu hoạt động cổ, lê dép lê đi ra khỏi phòng.
“Chào buổi chiều anh Nhiên…” Trình Thiên Nhạc là người đầu tiên phát hiện ra cậu.
“Chào buổi chiều.”
“Tỉnh rồi? Trong phòng bếp có cơm, con tự mình hâm nóng nhé.” Dì Trịnh ôm quần áo cậu đi ngang qua.
“Vâng ạ, quần áo của con cứ để con tự giặt…”
Dì Trịnh liếc cậu một cái.
Giản Thu Nhiên yên lặng câm miệng, tự mình đi vào phòng bếp hâm nóng cơm.
Trình Thiên Nhạc ngửi thấy mùi cơm liền kêu đói, thừa dịp Giản Thu Nhiên ăn cơm cũng cọ bát cơm theo.
Giản Thu Nhiên đẩy đồ ăn về phía trước: “Anh trai của em đâu?”
Trình Thiên Nhạc tức giận bất bình nói: “Em bảo anh ấy vẽ em, anh ấy lại còn nói vẽ em thì còn không bằng anh ấy tự mình soi gương rồi vẽ chính mình, anh ấy cũng quá tự kỷ rồi, thật không biết xấu hổ!”
Giản Thu Nhiên bật cười, đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, lúc trước hai người nói là đã có thành tích thi tốt nghiệp trung học rồi phải không, thi thế nào?”
“Em chót bảng, nghe nói điểm của anh trai em rất tốt.” Trình Thiên Nhạc dùng đũa một đầu khác chọc chọc đầu: “Rõ ràng đều là kết cấu não giống nhau, vì sao anh ấy lại thông minh như vậy!”
Giản Thu Nhiên: “Đỗ được là tốt rồi, vẫn là trường em chọn lúc trước sao?”
Trình Thiên Nhạc đột nhiên cúi đầu ăn cơm.
Giản Thu Nhiên lập tức nhíu mày: “Em sửa lại nguyện vọng? Dì Trịnh biết không?”
Trình Thiên Nhạc không dám lên tiếng.
“Trình Thiên Nhạc!” Giản Thu Nhiên sầm mặt lại vẫn rất có uy nghiêm, tên tiểu tử này rất sợ chiêu này của cậu.
Trình Thiên Nhạc quả nhiên sợ hãi, cầm bát cơm vẻ mặt giãy dụa.
“Là em sửa.” Trình Thiên Gia mang theo bảng vẽ đứng ở cửa phòng bếp, hiển nhiên mới từ bên ngoài trở về đi ngang qua đây tình cờ nghe được.
Cũng không cần Giản Thu Nhiên hỏi cậu ấy đã nói thẳng: “Em từ bỏ học viện mỹ thuật, chọn tài chính.”
Trình Thiên Nhạc vội vàng đè Giản Thu Nhiên lại, giải thích thay anh trai: “Trình Thiên Gia nói, anh ấy thích vẽ tranh nên sẽ không từ bỏ, chỉ là anh ấy đặt công việc học tập lên hàng đầu, ước mơ ở hàng thứ hai, phát triển đa tuyến ổn định.”
Giản Thu Nhiên lạnh lùng hỏi lại: “Trước đây anh đã nói với các em, những chuyện này không cần các em suy nghĩ, hiện tại các em đang làm gì vậy?”
“Không phải...” Trình Thiên Nhạc bị kẹp ở giữa, khó xử.
“Em không có, em chỉ hy vọng ước mơ của mình tự mình có thể gánh vác, không muốn bản thân biến thành gánh nặng đè lên người anh.” Trình Thiên Gia hét lớn: “Em đã trưởng thành, em không phải là trẻ con mà còn có thể tùy hứng làm nũng, coi tất cả nỗ lực của anh là lẽ thường. Em cũng muốn trở thành một người đàn ông có gánh nặng, muốn trở thành trụ cột trong nhà, muốn giảm bớt gánh nặng cho anh.”
“Em...” Thiếu niên cắn răng, nước mắt lại rơi lộp bộp, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
Cậu ấy nói: “Em cũng muốn bảo vệ mọi người.”