Bé quen thuộc từng ngọn cỏ, từng gốc cây nơi đây, từng nguồn nước, bé quen thuộc mặt trăng khổng lồ trên bầu trời và những chiếc xe vận chuyển rác thỉnh thoảng xuất hiện cùng với mặt trăng, bé quen biết bác Pike ở đây và người máy canh gác ở cổng thành, nhưng tất cả những điều này, sau hôm nay, sẽ rời xa bé.
Bé sẽ đến một nơi xa lạ, còn cuộc sống tương lai sẽ ra sao, bé hoàn toàn không biết.
"Vậy nên, Tiên sinh Abyss, em phải đi rồi, tạm biệt ạ." Vân Tích mỉm cười chào tạm biệt.
Long Uyên còn muốn nói gì đó, ví dụ như tình hình của các tiểu ấu tể bây giờ thế nào, cuộc sống có khó khăn không, mình có thể giúp gì cho bọn họ, thậm chí muốn hỏi cha mẹ của bọn họ ở đâu, sao lại để tiểu ấu tể nhỏ như vậy phải vất vả trồng rau… Nhưng tất cả những điều này, nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của tiểu ấu tể, đều dừng lại ở cổ họng.
"Được rồi, tạm biệt, thuận buồm xuôi gió, nếu đến nơi rồi, nhớ gửi tin nhắn cho anh." Long Uyên nghe thấy mình nói như vậy.
Sau đó, màn hình quang não tối đen, đầu dây bên kia đã offline.
Không biết gì về tình hình bên phía Tiên sinh Abyss, sau khi cúp máy, Vân Tích nhanh chóng kiểm tra lại túi đồ mà Thiên Tinh Đằng đã sắp xếp.
Sau khi thấy những thứ cần mang theo ở nhà đều đã có đủ, Vân Tích đẩy chiếc xe đẩy nhỏ của mình, đặt tất cả đồ đạc lên trên.
Đây là toàn bộ tài sản của cậu và Tinh Tinh, không thể làm mất.
Đồng xu sao trong ống heo tiết kiệm cũng được Vân Tích lấy ra, cất vào túi nhỏ bí mật bên người, cùng với một con dao găm nhỏ, tuy rằng hơi nặng, khiến tiểu ấu tể đi đường hơi loạng choạng, nhưng đây là tiền để mua vé tàu vũ trụ và vũ khí phòng thân, không thể làm mất, vẫn là để trên người an toàn nhất.
Đẩy xe ra khỏi hang, lúc này mặt trời đã lên cao, đúng vào giữa trưa.
Vân Tích và Thiên Tinh Đằng nhìn lại hang động mà họ đã sống rất lâu, nhìn cánh đồng hoang cỏ khô trải dài phía xa, hít một hơi thật sâu, "Đi thôi, xuất phát."
Sau này sẽ là một cuộc sống hoàn toàn mới.
Thiên Tinh Đằng nép sát vào tiểu Vân Tích, hai tiểu ấu tể ra sức đi trên hoang dã, ánh nắng mặt trời giữa trưa vẫn rất gay gắt, chiếu xuống đầu hai ấu tể đang cố gắng đẩy xe, khiến trán Vân Tích lấp lánh mồ hôi, ngay cả những chiếc lá nhỏ của Thiên Tinh Đằng cũng hơi héo úa.
"Uống chút nước đi."
Lấy túi nước từ trong ba lô ra, hai tiểu ấu tể dựa vào xe đẩy uống một hơi, khôi phục lại chút sức lực, định tiếp tục lên đường, thì đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ từ xa vọng lại.
Tiểu Vân Tích cảnh giác ngồi dậy, Thiên Tinh Đằng cũng lập tức căng cứng thân mình, một người một cây nhìn nhau, tuy không nói gì, nhưng Thiên Tinh Đằng rất nhanh đã hiểu ý Vân Tích, lặng lẽ men theo bãi cỏ bơi về phía phát ra tiếng động.
Đây chính là sự ăn ý giữa hai người, lúc mới bắt đầu đi nhặt rác, hai tiểu ấu tể đã dựa vào sự ăn ý này mà nhiều lần thoát khỏi nguy hiểm chết người, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Mà chỉ một lát sau, Thiên Tinh Đằng đã nhanh chóng quay lại, chưa kịp để Vân Tích nói gì, Thiên Tinh Đằng đã dùng chiếc lá nhỏ vẽ vài đường lên người mình, rồi lại kéo túi của Vân Tích, Vân Tích lập tức hiểu ra.
Phía trước có người gϊếŧ người cướp của.
Đúng vậy, đã lâu như vậy rồi, những người nên biết tin tức đều đã biết, cho dù là người nhặt rác, cũng có kênh tin tức riêng của mình, biết rằng hành tinh mình đang sống sắp bị hủy diệt, bản thân cũng sẽ chết theo, đối mặt với mối đe dọa như vậy, làm sao con người có thể không phát điên?
Vân Tích hít sâu một hơi, hạ thấp người mình và Tinh Tinh xuống, dưới sự che chở của cỏ khô, nhanh chóng đổi hướng tiến lên.
Tuy nhiên, càng đi về phía thành phố, người cướp bóc gϊếŧ người càng nhiều, tai nạn gặp phải càng thường xuyên, Vân Tích và Thiên Tinh Đằng đã phải vòng đường rất nhiều lần, nếu không phải Thiên Tinh Đằng là hệ thực vật có khả năng ẩn nấp, có thể dò đường cho bọn họ, thì bọn họ đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.