Chương 69

Cố Khái Đường không để mẹ và em gái tới trạm xe lửa đón mình, bởi vì trường học có xe chuyên đưa đón, chở đạo sư, nghiên cứu sinh về tận trường. Cố Khái Đường gọi điện thoại cho người nhà, nói: "Con phải ở trường xử lý chút chuyện, không về nhà."

Lúc rời Bắc Kinh trời đổ một trận tuyết nhỏ, bây giờ trở về, vẫn còn mờ mịt, không có chút ánh mặt trời, khắp nơi đều lạnh lẽo.

Ở trạm xe lửa đợi một hồi, xe của trường học đã tới. Đó là một chiếc xe có thể chứa hai mấy người, Cố Khái Đường mang hành lý để vào khoang sau, sau đó lên xe.

Hệ thống sưởi trong xe mở rất ấm, chẳng bao lâu, Cố Khái Đường đã tháo khăn quàng cổ ra.

Nữ nghiên cứu sinh bên cạnh líu rous, gọi điện thoại cho người nhà và bạn trai, kể lần này cô mua cái gì mang về.

"Em rất nhớ anh."

Người đó nói như vậy.

Cố Khái Đường cứng người một hồi. Hắn dường như xuất hiện ảo giác, nghe được thanh âm của Đậu Tranh.

Không biết đối phương nói cái gì, nữ sinh nỡ nụ cười, vươn tay về phía trước oán giận, nũng nịu nói: "Đáng ghét, người ta thật sự rất nhớ anh mà!"

Cố Khái Đường nghe nữ sinh lặp đi lặp lại, khuôn mặt trở nên ôn hoà, khoé môi cũng khẽ khàng nhếch lên.

Mãi đến khi điện thoại di động của hắn rung lên, Cố Khái Đường mới hoàn hồn. Người gọi là Sở Vi, cô hỏi: "Sư huynh, anh về tới Bắc Kinh rồi sao?"

"Ừ." Cố Khái Đường nói, "Nửa giờ nữa sẽ tới trường."

"..." Sở Vi nuốt nước miếng, "Em mời anh ăn cơm được không?"

Cố Khái Đường dừng một chút, nói: "Anh còn phải soạn chút tài liệu."

"A," Sở Vi chán nản gục đầu xuống, "Em muốn hỏi anh một chút, chuyện tốt nghiệp."

"Ừ, hỏi đi."

"Anh tốt nghiệp có khó khăn gì không?"

Cố Khái Đường nói: "... cái này, bởi vì anh không có chuẩn bị tốt nghiệp, nên chuyện này anh cũng không rõ lắm."

Trong lòng Sở Vi có chút lạnh lẽo, cũng nghiêm túc hỏi Cố Khái Đường có phải bị Lưu Hạo Nhiên trách móc đến khóc hay không, hỏi quanh co vòng vèo, cũng không hỏi ra nguyên cớ.

Đợi hơn mười phút, hành lý của mọi người đều được sắp xếp thoả đáng, sắp xuất phát.

Cố Khái Đường nói với Sở Vi thuyết: "Xe sắp đi rồi, nếu không có chuyện nói, anh cúp đây."

"...Vâng."

Cúp điện thoại xong, Cố Khái Đường đem di động thả vào ba lô, lúc rút tay về, Cố Khái Đường chạm vào vật gì đó, hắn do dự một chút, đem cái túi kia rút ra.

Đó là một chiếc túi rất nhỏ, ước chừng chỉ có thể đựng vừa usb, bình thường lặng lẽ nằm trong ba lô của Cố Khái Đường. Cố Khái Đường mở túi, lấy ra một dây xích tay, cùng với một chiếc nhẫn màu bạc.

Cố Khái Đường nắm hai thứ này trong lòng bàn tay, nhìn một hồi. Hắn đem chiếc nhẫn xỏ vào dây xích, sau đó chật vật đeo vào cổ tay.

Không sao cả, bởi vì bây giờ là mùa đông, áo rất dày, ở trong trường sẽ không ai thấy.

Trong lòng Cố Khái Đường nghĩ như vậy.

Động tác mang xích tay của hắn rất khẽ khàng, những người xung quanh còn đang đùa giỡn, tựa hồ không ai phát hiện ra cử động nho nhỏ của Cố Khái Đường.

Làm xong chuyện này, tâm tình Cố Khái Đường bắt đầu thả lỏng, hắn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu tựa lên cửa xe, nhìn lữ khách cách đó không xa vội vội vàng vàng.

Ánh mắt Cố Khái Đường rất bình tĩnh.

"Lần điểm danh cuối cùng." Khi trở về một nghiên cứu sinh khác lớn tiếng nói, "Nhân số đủ rồi thì xuất phát."

Bởi vì hắn đã lặp đi lặp lại ba lần, nhưbgx nghiên cứu sinh khác đã có chút thiếu kiên nhẫn: "Nhanh lên một chút đi, chờ ông đếm xong thì trời cũng tối luôn rồi."

Bây giờ mới hai giờ, có trễ đi nữa cũng không thể tối được. Mọi người bị những lời này chọc cười, người dẫn đầu cũng khúc khích, len lén nhìn Cố Khái Đường.

Bầu không khí vui vẻ bên trong xe cũng không chút ảnh hưởng đến Cố Khái Đường, ánh mắt cũng hắn từ đầu đến cuối đều đặt ở dòng người chen chúc nơi trạm xe lửa.

... Đúng vậy, chính là trạm xe lửa phía nam Bắc Kinh.

Cách đó không xa có một nhà chờ chưa kịp sửa chữa có chút cũ nát, mùa hè năm ấy, Cố Khái Đường đón Đậu Tranh và Tiểu Dã đến nhà mình. Khi ấy Cố Khái Đường còn không biết, Đậu Tranh từng khiến hắn có chút bài xích, về sau sẽ mở ra cánh cửa trái tim hắn, làm cho hắn mong muốn có thể cùng nhau sinh hoạt.

Chính chỗ này khiến Cố Khái Đường vừa quen thuộc, vừa bi thương.

Xe chậm rãi lăn bánh, tàu xế có chút vội vàng, xe rung lắc một cái.

Thân thể Cố Khái Đường hơi nghiêng về phía trước, đoàn người phía trước đều rối loạn, ba lô theo quán tính rơi trên mặt đất. Hắn yên lặng nhặt ba lô lên, bình tĩnh phủi một cái.

Ngay lúc Cố Khái Đường phủi sạch bụi trên ba lô, vừa lơ đãng nhìn ra phía bên ngoài, hắn đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, trong nháy mắt tầm mắt rơi trên một điểm.

Cố Khái Đường thoáng cái tỉnh cả người, hắn không dám tin nhìn chằm chằm ra cửa thuỷ tinh phía bên phải, cẩn thận mà nhìn, sau khi thấy rõ ràng, mặt cũng đột nhiên biến sắc.

Đầu óc Cố Khái Đường còn chưa phản ứng kịp, thân thể đã tự động trước, hắn đứng lên, hắn mang theo túi xách, hô: "Sư phụ, phiền chú ngừng xe một chút."

Xe vừa khởi động, tài xế tưởng rơi mất thứ gì, vội vàng phanh lại, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Cố Khái Đường miễn cưỡng giữ thăng bằng, nói: "Từ tôi sẽ trở lại, không cần chờ."

Tài xế khó hiểu nhìn Cố Khái Đường, chỉ thấy hắn vội vã nhảy xuống bậc thang, nói: "Mở cửa."

Tài xế nói: "Hành lý của cậu còn ở phía sau xe, có muốn lấy không?"

Cố Khái Đường cau mày, nhĩn về phía xa, lại đột nhiên quay lại, bước đến tới gần Dương Bình Tri, ném ba lô xuống dưới chân gã.

Dương Bình Tri đang cúi sát đầu chơi điện thoại, nghe thấy tiếng động liền giật mình đến co người, hét lên: "Cậu làm gì thế?"

Cố Khái Đường nói: "Giúp tôi đem đồ về kí túc xá, cảm ơn."

Dương Bình Tri: "...."

Cố Khái Đường đến khăn quàng cổ cũng không cầm, rất nhanh từ trên xe nhảy xuống, đứng nơi đó xác định lại phương hướng một chút, hắn hít vào một hơi khí lạnh, hướng về phía bên kia chạy qua.

Ngay từ đầu, hắn chỉ thấy một chiếc ba lô du lịch xanh biếc.

Cái túi du lịch kia căng phồng, giống như đúc cái túi mà Cố Khái Đường thấy Đậu Tranh từng mang.

Cũng không có gì đặc biệt, theo lý thuyết sẽ không quá khiến người khác chú ý.

Cố Khái Đường cũng không biết vì sao. Nhưng khi hắn nhìn về phía trước moitj chút, đã nhìn thấy một người đàn ông cao ráo, xoay lưng với mình, tựa hồ đang mua vé. Người nọ cầm túi du lịch, tay phải ôm một đứa bé.

Đứa trẻ đội một chiếc mũ hình hổ bông bằng len trên đầu.

Thấy chiếc mũ này, trái tim Cố Khái Đường run lên một cái.

Đó là chiếc mũ mà mẹ Cố tự tay làm cho Tiểu Dã.

Cố Khái Đường chạy nhanh về phía trước, vừa chạy vừa hoài nghi hai người kia có phải là hai người mà hắn nghĩ tới hay không. Khi hắn chạy đến một khoảng cách nhất định, đáp án liền trở nên rõ ràng. Cố Khái Đường tăng nhanh tốc độ, hắn chạy nhanh như thế, giống như một con hươu trong rừng chạy trối chết, bước chân mềm mại, bị thời gian thúc giục mà trở nên vội vã.

Đậu Tranh bế Tiểu Dã, ngẩng đầu nhìn thời gian và giá vé. Y không nhìn thấy thẻ ngân hàng mà Cố Khái Đường để ở gần chậu nuôi bọ, hiện tại trong tay Đậu Tranh còn không đến một nghìn tệ.

Đậu Tranh nhìn thời gian xong, cũng tới lượt y mua vé, y thả Tiểu Dã xuống, dặn dò: "Không được chạy loạn, đứng chỗ này chờ ba ba."

Nói xong, Đậu Tranh lục tung túi kiếm tiền mặt, vẫn tìm không thấy, chợt nghe thấy một trận tiếng thở gấp gáp mà đè nén.

Từ trong những tiếng thở, Đậu Tranh nghe thấy âm thanh quen thuộc, liền thấy một gương mặt vẫn ngày nhớ đem mong.

Cố Khái Đường chạy đến sắc mặt tái nhợt, hắn hít một hơi thật sâu, dùng loại nhãn thần khó hiểu nhìn Đậu Tranh, còn chưa kịp nói, chợt nghe thanh âm ngạc nhiên của Tiểu Dã: "Thúc phụ?"

Cố Khái Đường cúi đầu, nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Dã.

Trái tim Đậu Tranh không kìm được hoảng hốt, y ngơ ngác nhìn Cố Khái Đường, động tác tìm kiếm dừng lại, ba lô lớn màu xanh quân đội cuối cùng chịu không được sức nặng, "xoẹt" một tiếng, rách ra một cái lỗ.

Đậu Tranh vội vã níu lại, Cố Khái Đường tiến lên một bước, xách túi nặng nề thay Đậu Tranh.

Hành khách phía sau không nhịn được hối thúc: "Có mua hay không đây? Không mua thì tránh sang một bên, đừng chiếm chỗ."

Đậu Tranh trừng mắt nhìn người nọ, mắng: "Cút!"

Cố Khái Đường vội vàng nở nụ cười áy náy với đối phương, nắm lấy tay Tiểu Dã đi qua chỗ khác.

Đậu Tranh im lặng đi theo Cố Khái Đường, khi hắn xoay người liền phát hiện Đậu Tranh đang dùng một loại ánh mắt không thể lý giải nổi nhìn mình.

Đó là một loại kích động như rới vào vực sâu tuyệt vọng được người khác kéo lên, cùng cảm giác như ngày đông giá rét được ngọn lửa sưởi ấm.

Đậu Tranh nuốt xuống một ngụm, dùng thanh âm run rẩy yếu ớt hỏi: "... Cậu là tới đón chúng ta sao?"

Cố Khái Đường nói: "Tôi mới từ Thẩm Quyến trở về."

Đậu Tranh biến sắc, y cười tự giễu, nói: "Con mẹ nó, tôi lại tự đa tình rồi."

Cố Khái Đường hỏi: "Cậu muốn về quê sao?"

"Ừ."

"Cậu... không được đi về," Cố Khái Đường nói, "Tiểu Dã ở đây sẽ được giáo dục tốt hơn."

Đậu Tranh nói: "Tôi không có tiền."

Cố Khái Đường có chút kinh ngạc, dừng một chút, nói: "Tôi sẽ phụ trách."

"Cậu không phải là không muốn dính vào sao?" Đậu Tranh đột nhiên cất cao giọng, Cố Khái Đường có cảm giác muốn che tai lại.

Đậu Tranh cắn chặt môi, vô cùng giận dữ, tiến lên giành lại túi xách.

Cố Khái Đường còn đang ôm Tiểu Dã, cho nên không đoạt lại được, Đậu Tranh kéo lấy túi, nói với Cố Khái Đường: "Đưa Tiểu Dã cho tôi."

Cố Khái Đường nói: "Không được, thật đấy, cậu không cần đi, ý tôi là...."

"Là cái gì?" Đậu Tranh chửi tục một câu, nói, "Cậu không muốn nhìn thấy tôi, tôi còn ở chỗ này làm gì? Tôi tới nơi này chính là vì tìm cậu!"

Cố Khái Đường nghe xong câu kia liền mím môi, có chút tức giận.

Tiểu Dã mở to đôi mắt trong suốt, khoảng sợ nhìn hai người bọn họ. Cánh tay nhỏ bé ôm thật chặc cổ Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường nghiêm túc nói: "Cậu tại sao lại ở lại đây? Quê cậu nằm ở giáp biên giới, bên cạnh là hố rác chồng chất bụi bặm, định kì đều dùng lửa đốt rác. Không khí ô nhiễm bay tới vùng phụ cận, bụi rơi vào nước, người uống nước nơi đó mấy năm nay mắc bệnh ung thư ngày càng nhiều. Cậu rốt cuộc tại sao còn muốn về?"

Cố Khái Đường hít một hơi thật sâu, nói: "Cậu muốn khiến Tiểu Dã cũng phải chịu cảnh như vậy phải không?"