Chương 64

Cuộc thi đạt kết quả cao kẻ khác đều nhảy cẫng lên hoan hô, chỉ tiếc người cống hiến nhiều nhất là Cố Khái Đường đột nhiên bệnh tình chuyển biến xấu, bởi vì gắng gượng quá lâu, sau đó hắn ho đến không kiềm chế được, tiệc ăn mừng cũng không tham gia.

Hiếm khi đến Thượng Hải một lần, sau khi thi xong liền tổ chức cho nghiên cứu sinh và đạo sư đến tham quan tháp Minh Châu Phương Đông, Cố Khái Đường đã từng đi tới đó, hơn nữa còn cảm mạo, liền ở lại khách sạn.

Cố Khái Đường nằm trên giường, gọi điện cho người nhà. Thanh âm của hắn là lạ, em gái hỏi: "Anh, anh có chuyện gì? Bệnh sao?"

Cố Khái Đường nói: "Không có."

"Gạt người, tiếng nói của anh đều thành ra như thế rồi."

Cố Khái Đường dừng một chút, nói: "Được rồi. Có lẽ gần đây hơi mệt một chút."

Cố Khái Mai ngừng một hồi, ủ rũ cúi đầu nói: "Anh, xin lỗi."

Cố Khái Đường ngẩn người, nghi ngờ hỏi: "Cái gì?"

"Em... Hẳn nên đứng về anh, giúp anh một tay. Cố Khái Mai nói xong, cổ họng liền nghẹn lại, nói không nên lời, nhưng Cố Khái Đường liền hiểu ý cô. Hắn đứng lên, nhìn ra phía bên ngoài, ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Tại sao?"

Cố Khái Mai trầm mặc một lúc lâu, nói: "... Em sợ anh hận em."

Cô là loại người luôn luôn mong muốn một cuộc sống bình an ổn định. Thay đổi trong cuộc sống từng chút nhỏ cô có thể nguyện ý tiếp nhận, nhưng sóng to gió lớn một chút đã có thể làm cô thất kinh, mất lí trí.

Cô và ba mẹ giống nhau, bởi vì từng chút một của Cố Khái Đường đều kiến bọn họ cảm thấy bất an, cho nên nỗ lực thương yêu Cố Khái Đường, mong muốn hắn có thể khôi phục lý trí.

Nhưng Cố Khái Đường đến Thượng Hải tham gia cuộc thi thì càng xa cách cô, Cố Khái Mai lại bắt đầu nghĩ, chuyện tình cảm có thể dựa vào lý trí là có thể rạch ròi sao?

... Con người, có thể đối với người thân cận nhất với mình không chút nhân nhượng sao? Dù cho đối phương đã từng dùng cánh tay kiên định đem mình bảo vệ trong ngực.

Cố Khái Đường nhắm mặt lại, tâm tình rung chuyển bất an.

Cú điện thoại của Cố Khái Mai, Cố Khái Đường lại không biết nên làm gì nữa.

Mấy ngày trước vẫn ở bệnh viện trông coi ba, lại phải lưu ý chuyện thi cử, trong đầu Cố Khái Đường vẫn luôn căng như dây đàn.

Hiện tại dây đàn đột nhiên đứt đoạn, mảnh vụn hỗn loạn tràn tới. Cố Khái Đường càng nghĩ càng đau đầu, hắn uống hai viên cảm mạo, ba giờ chiều đã lên giường nằm.

Thuốc cảm mạo có thể khiến người ta yên giấc, Cố Khái Đường tỉnh lại đã là sáu giờ. Mùa đông ngày ngắn, ngoài cửa sổ là một mảnh đen kịt, Cố Khái Đường mở mắt ra, đã thấy bên giường mơ hồ có ba bóng đen.

Đèn đầu giường mở lên, thì ra là Lưu Hạo Nhiên, Khám Bình, còn có một nam sinh phục vụ dáng vẻ thấp hơn.

"...Thầy." Cố Khái Đường từ trên giường ngồi xuống, có chút mờ mịt nhìn một hồi, hỏi: "Sao thầy lại trở về? Không phải mọi người tới tháp Minh Châu Phương Đông sao?"

"Thầy mang cơm về cho em." Lưu Hạo Nhiên nói, "Gọi điện thoại không tiếp, gõ cửa không mở, thầy tưởng em có chuyện, bảo nhân viên phục vụ mở cửa."

Cố Khái Đường triệt để thanh tỉnh, hắn nói: "Thật ngại quá, em ngủ sâu quá."

"Bệnh nghiêm trọng như thế sao?" Lưu Hạo Nhiên nói, "Em ăn chút cháo đi, một lát thầy đưa em tới bệnh viện."

Cố Khái Đường khoát khoát tay: "Không có việc gì, trước khi ngủ em sẽ uống thuốc."

Lưu Hạo Nhiên nói với Khám Bình: "Chỗ em có nhiệt kế không?"

"Có, em đi lấy." Khám Bình nói xong, vội vã đi ra ngoài.

Cố Khái Đường hết sức khó xử, bởi vì hắn và Khám học trưởng không quá thân thiết, làm phiền người khác như thế, hắn thật sự rất ngại.

Lưu Hạo Nhiên nói: "Nếu như không phát sốt thì ráng một ngày nữa, ngày mai là về nhà rồi. Bảo hiểm của em vẫn ở Bắc Kinh phải không, trở lại chi trả cũng tiện."

Cố Khái Đường "Dạ" một tiếng. Hắn ngủ rất lâu, bụng đói đến kêu vang, súc miệng xong liền bắt đầu ăn mì hải sản.

Mì còn nóng, bên trong rất đầy đủ, có cua, ốc, còn có món cá không biết tên gì.

Lưu Hạo Nhiên biết Cố Khái Đường thích ăn mì, cho nên không mua những thứ khác.

Cố Khái Đường ăn mì, trên kính mắt đều là hơi nước, hắn lấy mắt kiếng ra để qua một bên. Ăn cơm xong, Cố Khái Đường đo nhiệt độ cơ thể, là ba bảy độ.

Lưu Hạo Nhiên nói: "Thầy thấy em ăn uống còn tốt, có lẽ không có vấn đề gì.

Cố Khái Đường "Dạ" một tiếng.

Khám Bình đã trở về phòng mình, mà Lưu Hạo Nhiên không có dự định đi ra. Ông vẫn ngồi bên cạnh Cố Khái Đường, xem luận văn mà Cố Khái Đường chưa diễn thuyết lưu trong máy tính.

Lưu Hạo Nhiên học rộng hiểu nhiều, tri thức uyên bác, xem luận văn của Cố Khái Đường cũng không cần dùng bài học trước cũng có thể đưa ra rất nhiều ý kiến trọng tâm.

Ông thường thường nói với Cố Khái Đường mấy câu, hai người thảo luận một phen, những câu cần sửa chữa, Lưu Hạo Nhiên trực tiếp giúp Cố Khái Đường sửa.

Cố Khái Đường nhìn ngón tay Lưu Hạo Nhiên lướt trên bàn phím, trong lòng có chút khó nhịn. Cố Khái Đường muốn để Lưu Hạo Nhiên thả xuống bên kia, một hồi nữa chính mình làm, nhưng vô luận thế nào cũng nói không nên lời.

Lưu Hạo Nhiên cẩn thận xem xong luận văn của Cố Khái Đường đã là ba giờ sau. Cho đến chín giờ ông mới rời khỏi máy tính.

Lưu Hạo Nhiên nói: "Được rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Cố Khái Đường nói: "Mới chín giờ... ban nãy ngủ trưa lâu quá, nếu thầy chưa mệt thì ngồi chơi một chút."

Lưu Hạo Nhiên sửng sốt sau đó ngồi xuống, hỏi: "Tiểu Cố, em có tâm sự?"

"..." Cố Khái Đường trầm mặc một hồi, thấp giọng nói, "Vâng ạ."

Lưu Hạo Nhiên thở dài: "Em còn trẻ như vậy, còn có chuyện gì phiền lòng. Là bạn gái em đang quen sao?"

Cố Khái Đường không phủ nhận, chỉ nói: "Người nhà không đồng ý cho em và y ở yêu đương."

"Hả? Tại sao lại không đồng ý?"

"..."

Cố Khái Đường khe khẽ thở dài.

Lưu Hạo Nhiên liền biết không nên hỏi nữa, ông vốn muốn hút thuốc, lại nghĩ tới Cố Khái Đường đang ho khan, liền nhịn xuống. Lưu Hạo Nhiên hỏi: "Bây giờ em đã nghĩ ra cách nào chưa?"

"Em không biết." Cố Khái Đường nói, "...Em muốn yêu đương với y, nhưng ba em không đồng ý, vô cùng tức giận. Bây giờ em không biết phải làm gì nữa."

Cố Khái Đường là người luôn có chủ kiến, Lưu Hạo Nhiên cũng là lần đầu tiên thấy biểu tình bất lực như thế ở hắn.

Lưu Hạo Nhiên nói: "Thầy không hiểu rõ cách thức của người trẻ tuổi các em, nhưng ở độ tuổi của thầy thì càng hướng về cha mẹ."

Tuy rằng khi đối mặt với chuyện năm đó, ông cũng không có lựa chọn như thế.

Cố Khái Đường không nói gì.

Lưu Hạo Nhiên nói: "Cha mẹ đều yêu thương con cái, nếu như đối phương thật tốt, qua thời gian, bọn họ sẽ không làm khó nữa. Nhưng nếu em nhìn lầm thì sao? Bạn gái còn tìm người khác được, kết hôn còn có thể ly hôn. Thế nhưng ba mẹ chỉ có mình em thôi, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nuôi dưỡng con cái mà thân không còn... có một số chuyện, đợi em trưởng thành hơn một chút mới có thể hiểu được."

Cố Khái Đường trầm mặc một hồi, nói: "Em đã hiểu. Ba em tức giận với em đến nhập viện, lúc ở đó, em thấy ông đeo mặt nạ dưỡng khí, lúc đó đã cảm thấy em... có phải em đã sai hay không?"

Lưu Hạo Nhiên hiếm khi nhìn thấy biểu tình cô đơn như vậy của học trò mình, tuy rằng không hiểu chuyện như thế nào có thể khiến ba hắn tức giận đến mức nhập viện, nhưng vẫn an ủi: "Làm sai cũng không cần quá gấp, người hai mươi mấy tuổi ai chẳng từng sai lầm đâu. Thay đổi đúng lúc, sẽ không có chuyện gì."

Cố Khái Đường hầu như chưa từng nói chuyện tình cảm của mình với Lưu Hạo Nhiên, Lưu Hạo Nhiên biết rất ít, cho nên lời khuyên cũng coi như đúng trọng tâm.

Nhưng nghe được đáp án từ Lưu Hạo Nhiên, Cố Khái Đường vẫn mê man, hắn hỏi: "Thầy, nếu như... nếu như người đó không chỉ là bạn gái thầy, tỉ như, là thầy cùng cô. Thầy rất yêu đối phương, người đó trong lòng thầy đã là người nhà, thầy còn có thể thể "thay đổi" sao? Có thể buông tay người đó sao?"

Lưu Hạo Nhiên trầm mặc một hồi, nói: "Thầy thà chịu một lần đau khổ mà ngoại trừ thầy ra, không ai cảm nhận được. Như vậy còn hơn làm ra chuyện không có cách nào vãn hồi, làm cho những người mà em yêu thương đều chịu dằn vặt."

Cố Khái Đường nhắm mắt lại, qua hồi lâu mới nói: "...Thì ra là vậy. Em đã biết."

Chuyến bay của Cố Khái Đường bị hoãn lại, vốn dĩ hai giờ chiều có thể tới Bắc Kinh, kéo dài mãi tới sáu giờ.

Vừa xuống máy bay, Cố Khái Đường đã nhìn thấy Cố Khái Mai kiễng chân ngóng trông, cô lạnh đến đỏ mũi, vừa nhìn thấy Cố Khái Đường đã hưng phấn ngoắc ngoắc tay.

"Anh! Anh!"

Cố Khái Mai vừa gọi vừa chạy qua, Cố Khái Đường có một loại lỗi giác giây kế tiếp cô sẽ ngã sấp xuống.

Cố Khái Đường hỏi: "Ba mẹ đâu."

"Ở trong xe chờ anh. Ba mới xuất viện, không được để cảm lạnh." Cố Khái Mai nói, cố sức hít hít mũi, "Lạnh quá đi."

Cố Khái Đường đưa cho cô một tời khăn giấy, nói: "Đi nhanh nào."

Cố Khái Mai tấm tắc: "Ai u, lần này lại đạt giải nhất, thật giỏi, về nhà em mời anh ăn một bữa."

"Tối nay sao?"

"Dạ, anh muốn ăn gì?" Cố Khái Mai nói: "Tùy anh chọn, bất quá, em còn khoản hai ngàn thôi, trên số đó thì anh bù nhé."

Cố Khái Đường cười cười, sau đó nói: "Đêm nay không được. Hôm nay anh phải về tiểu khu Minh Châu."

Cố Khái Mai sửng sốt, trừng lớn hai mắt nhìn sàn nhà trơn bóng của sân bay, một lát sau, cô nói: "Vậy... a..."

Cố Khái Đường nói: "Anh có lời muốn nói với Đậu Tranh."

"Hôm nay đừng đi được không?" Cố Khái Mai khẩn cầu: "Ba mới phẫu thuật xong..."

Cố Khái Đường bình tĩnh nói: "Anh qua đó chia tay y."

"...!" Cố Khái Mai bất động, cô sững sờ, ngơ ngác nhìn Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường nói: "Ha, anh còn tưởng em sẽ hoan hô."

Cố Khái Mai lắp bắp: "Sao đột nhiên lại muốn như thế?"

Cố Khái Đường nhìn em gái ngơ ngẩn ở chỗ cũ, lời nói ra cũng không nhìn ra tâm tình: "Bởi vì... không có ai cả đời chỉ yêu một người."

"...."

"Thái độ của ba kiên quyết như thế, kéo dài mãi, anh và y cũng phải chia tay. Anh không thể mở mắt nhìn ba bị anh làm cho tức chết.. cho nên bắt Đậu Tranh tiếp tục chờ anh, là lãng phí thời gian của y." Cố Khái Đường nói, "Sớm buông tay y ra, y còn có cơ hội tìm người khác."

Cố Khái Mai trong lòng đại loạn, lặp đi lặp lại đều là những lời Đậu Tranh nói ngày đi khi cô chở y về: "Cái gì tôi cũng không muốn, chỉ cần hắn..."

Trên lưng Cố Khái Đường đeo ba lô, bên trong chứa một máy ảnh nhỏ màu cam vô cùng dễ thương, nhìn qua chính là cho trẻ em dùng.

Hắn mở cửa tiểu khu Minh Châu, phát hiện ra bên trong nhà không có ai. Cố Khái Đường nghĩ một chút, xoay người đến nhà thím Vương.

Thím Vương mở cửa, thấy Cố Khái Đường liền quay đầu dùng thanh âm từ ái nói: "Tiễu Dã, con xem ai tới này?"

Tiễu Dã nghe vậy, sửng sốt, thả miếng xếp hình bằng gỗ trong tay xuống, còn chưa mang giày, giẫm lên bít tất chạy đến cửa.

Khi nhìn thấy Cố Khái Đường, Tiễu Dã còn có chút không dám tin. Bé con kích động bước ra ngoài cửa, bóng đèn tự động ở hành lang đột nhiên tắt, bên ngoài lập tức tối đen, Tiễu Dã sợ đến lùi lại. Lúc này, Cố Khái Đường cúi người xuống, thấp giọng gọi: "Tiễu Dã."

Bóng tối không còn đáng sợ nữa, Tiễu Dã lập tức leo lên đùi người nọ, rất nhanh đã được bế lên.

Tiễu Dã hỏi: "Thúc phụ sao?"

Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng.

Tiễu Dã vui vẻ cực kỳ, nghiêng đầu sờ sờ mặt Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường nhắm mắt lại, hơi ngửa ra sau, tránh để Tiễu Dã sờ vào mắt. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói với thím Vương: "Bọn con về nhà trước."

Thím Vương đem áo len của Tiễu Dã đưa tới, sau khi mặt vào, nói: "Được rồi, đừng để bị lạnh."

Đường về nhà, gió lạnh thấu xương, Cố Khái Đường đem khăn quàng cổ tháo xuống, vòng quanh cổ Tiễu Dã. Khăn quàng kia rất dài, hầu như có thể làm quần áo cho Tiễu Dã được.

Cố Khái Đường hỏi: "Ba con đâu."

Tiễu Dã nói: "Ba con đi học rồi."

"..." Cố Khái Đường cho rằng Tiễu Dã nói là "đi làm, nghĩ thầm có lẽ Đậu Tranh đang tăng ca, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Vừa được Cố Khái Đường bế lên, Tiễu Dã ở trong ngực hắn vô cùng kích động. Hiện tại bé con an tĩnh lại, ngoan ngoãn ghé vào trên vai Cố Khái Đường.

Bởi vì bé con quá ngoan, Cố Khái Đường đành tự mình phá vỡ yên lặng, nói với bé: "Con không phải nói muốn chụp ảnh bọ một sừng sao? Thúc phụ mang máy ảnh tới cho con, Hôm nay chúng ta đặt tên cho nó nhé."

Tiễu Dã dùng giọng mũi "Dạ" một tiếng.

Cố Khái Đường thấy có gì đó không đúng, đi tới nơi có đèn đường, cúi đầu nhìn, chỉ thấy lông mi của Tiễu Dã ướŧ áŧ, trên môi có hai hàng nước mũi trong suốt.

Cố Khái Đường hỏi: "Tiểu Dã, lạnh lắm sao?"

Tiễu Dã cúi đầu, vùi vào trong lòng Cố Khái Đường, không để hắn nhìn, nói: "Không phải... thúc phụ, con có chút khổ sở."

Cố Khái Đường ngẩn ra.

Tiễu Dã ôm cổ Cố Khái Đường, suy nghĩ một lúc lâu. Bé con dùng từ ngữ có hạn của mình gian nan biểu đạt: "Có lẽ vì con rất nhớ thúc phụ đi."