- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bé Con Thân Ái
- Chương 57
Bé Con Thân Ái
Chương 57
Cố Khái Đường cầm mười mấy túi, tất cả đều chứa đầy đồ. Cố Khái Mai như tượng trưng cầm một cái túi vừa nhẹ vừa nhỏ, chỉ vào một quán cà phê, nói: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi."
Cố Khái Đường nói: "Được."
Mặc dù là mùa đông, nhưng Cố Khái Mai vẫn gọi kem. Cô hỏi vài câu về chuyện học tập của Cố Khái Đường ở nước ngoài. Bởi vì lãnh vực không giống nhau nên Cố Khái Mai nghe cũng không hiểu những thứ Cố Khái Đường nghiên cứu, cho nên nhanh chóng bỏ cuộc, ngược lại nói những chuyện khác.
Phần lớn là mấy chuyện bát quái về đồng nghiệp cùng phòng làm việc với Cố Khái Mai, nói về năm nay ai kết hôn rồi, ai còn độc thân, ai đã có con cái.
Cố Khái Đường nghe rất chăm chú, hỏi: "Em với Hoa Khang bao giờ kết hôn?"
"Anh ấy nói tháng mười năm sau. Bất quá bây giờ đã cùng cha mẹ anh ấy đi xem nhà rồi." Cố Khái Mai nói, "Ba mẹ ảnh muốn sớm cưới em vào nhà, hahaha."
Cố Khái Đường nhìn em gái cười đắc ý, trong lòng vô cùng mềm mại.
Cố Khái Đường chậm rãi mở miệng: "Em gái, trước đây anh có nói với em chuyện cậu thích anh, phải không?"
Cố Khái Mai sửng sốt, gật đầu.
Cố Khái Đường biểu tình nháy mắt đã cứng ngắc, nhưng nhãn thần từ đầu đến cuối vẫn kiên định và nghiêm túc. Hắn cứ như vậy nhìn đứa em gái chỉ nhỏ hơn mình có mấy phút, Cố Khái Mai đột nhiên có chút sợ hãi.
Mỗi lần Cố Khái Đường dùng ánh mắt này nhìn cô, Cố Khái Mai liền biết mình tuyệt đối không ngăn cản được hắn, dù là chuyện gì đi chăng nữa.
"Anh có người yêu, cũng đã nói cho em biết... " Cố Khái Đường rũ mi mắt, nhẹ giọng nói, "Người đó, là Đậu Tranh. Anh muốn cùng y ở chung một chỗ."
Cố Khái Mai vẫn không nhúc nhích, cũng không nói tiếng nào.
Qua chừng nửa phút, Cố Khái Đường mới nhịn không được ngẩng đầu nhìn Cố Khái Mai, liền thấy em gái đang trợn mắt há miệng nhìn mình, mở lớn đến mức có thế bỏ một cái bóng đèn vào.
Biểu tình kia thật sự khoa trương, Cố Khái Đường lại cười, cho dù đây là một hoàn cảnh chẳng thích hợp chút nào.
Có lẽ Cố Khái Đường vẫn không cho rằng Cố Khái Mai là người ngoài, bởi vì quá thân mật, cho nên không cần câu nệ.
Cố Khái Mai bắt chước anh trai "Ha ha" cười một hồi, ngượng ngùng sờ sờ tóc, hỏi: "Anh đang đùa em sao?"
"... Anh rất nghiêm túc."
"..." Cố Khái Mai không cười, cô nói, "Em nhìn ra rồi."
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng.
Cố Khái Mai tay chân luống luống móc ví tiền, lại lục điện thoại di động, xung quanh đều quay lại nhìn. Người phục vụ bên cạnh hỏi có gì cần trợ giúp hay không, Cố Khái Mai cái gì cũng không nói nên lời.
Cô vốn ngồi đối diện Cố Khái Đường, bây giờ lại đứng lên, ngồi bên cạnh anh trai.
Cố Khái Mai hỏi: "Bắt đầu khi nào?"
"..." Cố Khái Đường nói, "Trước khi xuất ngoại đã cùng nhau."
"Tại sao không nói cho em biết sớm một chút?"
"Anh sợ em ở sau lưng anh giận Đậu Tranh."
"...Anh..." Cố Khái Mai thanh âm căm tức, nói: "Anh đang làm cái gì vậy? Anh nói với ba mẹ chưa?"
"Tạm thời chưa. Anh nghĩ chờ ba từ nước ngoài về mới nói."
"Ba sẽ đánh chết anh mất!"
Cố Khái Đường không nói chuyện gì, trấn định nhấp một ngụm nước.
Cố Khái Mai cố sức dậm chân, khoa chân múa tay. Liên tục phát ra âm thanh khổ não, khiến người ngoài đều ghé mắt nhìn.
Cô nỗ lực phát tiết, nhưng với anh trai lại không có cách nào.
Khi hai anh em họ mười một mười hai tuổi, có một lần đếm tiệm sách gần nhà đọc sách. Từ lúc ăn cơm tối xong tới chín giờ, Cố Khái Mai có chút sợ ba mẹ sốt ruột, muốn về nhà, nhưng Cố Khái Đường nói: "Chờ tiệm đóng cửa hẳn về."
Ngày đó dĩ nhiên không đợi được tiệm sách đóng cửa, bởi vì ba mẹ giận dữ đến tìm người, cầm lấy cánh tay hai người, kéo mang về nhà.
Sau khi về nhà không thể thiếu chính là đánh một trận, ba Cố kéo Cố Khái Đường rống: "Lần sau còn dám về trễ không?"
Cố Khái Đường nhìn vào mắt cha mình, một câu cũng không nói.
Ba Cố đánh Cố Khái Đường một cái, hỏi: "Còn dám không?"
Cố Khái Mai sợ đến phát khóc, không tiếng động cầu xin, muốn anh trai có thể nhận lỗi, sớm xin lỗi.
Nói "Không dám", đáng thương khóc mấy tiếng thì thế nào? Trẻ con đều sẽ phạm lỗi, sẽ khóc mà!
Nhưng Cố Khái Đường không, hắn mới mười mấy tuổi, gầy teo đứng đó, không nói một lời, nhãn thần quật cường, khiến cha mẹ giận đến cùng cực, vốn chỉ phê bình nửa tiếng, cuối cùng lại dùng đến bạo lực.
Mặc dù không động tới một ngón tay Cố Khái Mai, nhưng cô sợ đến hồn phi phách tán, khi đó, quả thực có chút oán hận anh trai.
Mẹ Cố vừa thương vừa bất đắc dĩ, thấy đã quá muộn, không còn cách nào khác là để hai người rửa mặt đi ngủ.
Cố Khái Mai khóc sướt mướt, mắt sưng như quả đào, trách cứ hỏi Cố Khái Đường: "Anh xin lỗi thì sao chứ? Hu hu, em sợ chết mất."
Cố Khái Đường nãy giờ chưa nói tiếng nào đột nhiên quay lại nhìn Cố Khái Mai, nói: "Anh không xin lỗi, bởi vì ba phải xin lỗi anh trước."
Cố Khái Đường giơ cánh tay nho nhỏ, chỉ vào dấu tay tím bầm phía trên, đó là do ba Cố dùng lực mạnh kéo Cố Khái Đường lưu lại. Hắn nói với Cố Khái Mai: "Ba động thủ với anh."
Cố Khái Mai sửng sốt không rõ ý của anh trai.
"Ông ấy là ba. Bạo lực là chia rẽ, người anh yêu quý, không thể động thủ đánh anh."
"Nhưng mà chúng ta sai..."
Cố Khái Đường trầm mặc: "Ba vĩnh viễn sẽ không ra tay với em."
"Anh đang giận ba sao?"
"Ừ." Cố Khái Đường mở vòi hoa sen, bóng lưng cô đơn rửa tay, nói: "Anh có lẽ phải tỉnh táo một chút."
Một đứa trẻ hơn mười tuổi sao có thể nói những lời như vậy. Khi đó Cố Khái Mai tuy rằng đang khóc, và sợ hãi, nhưng lại vô cùng sùng bái những lời này của anh trai. Thậm chí sùng bái cho tới bây giờ. Từ nhỏ đến lớn, Cố Khái Đường đều là tấm gương của Cố Khái Mai, là lý do để cô lười biếng. Mẹ Cố hối thúc Cố Khái Mai học tập, cô có thể mang "Nhà mình có một anh trai tài cao là được rồi" mà ứng phó, một chút cũng không sao, vì có anh trai rồi.
Cố Khái Mai rõ ràng hơn bất cứ ai Cố Khái Đường có bao nhiêu cố chấp, bao nhiêu kiên định, hơn bất cứ ai hiểu rõ rằng bên trong thân thể thon gầy này là tính cách cường liệt biết bao.
Cố Khái Đường nhìn em gái bên cạnh đang đờ ra, không chủ động mở miệng. Hai người an tĩnh ngồi trong quán cà phê hơn mười phút, Cố Khái Mai mới hỏi: "Sao anh lại muốn cùng đàn ông?"
Cố Khái Đường nói: "Y rất tốt."
"Người tốt nhiều như vậy, tại sao phải là cậu?" Cố Khái Mai nói, "Anh thật quái lạ, anh hai. Ai cũng có thể, nhưng cậu thì không được!"
Cố Khái Đường mở miệng: "Nhưng anh chỉ muốn y."
"Anh hẹn em ra ngoài chính là muốn nói cho em chuyện này?"
Cố Khái Mai kịp phản ứng lại.
Cố Khái Đường nói: "Em nói đúng."
Cố Khái Mai nói: "Em thật muốn khóc."
Cố Khái Đường nhìn em gái, dưới mái tóc đen là một đôi mắt đặc biệt nhu hòa.
Cố Khái Đường nói: "Em tuyệt đối sẽ không giúp anh, anh chết tâm đi. Anh hai, em van anh, đừng nghiêm túc, hai người đàn ông... Y là cậu anh mà!"
Cố Khái Đường nói: "Anh biết. Anh chỉ nói cho em biết sớm một chút, qua một thời gian nữa anh sẽ nói với ba mẹ. Em phải làm như không biết gì, có thể chứ?"
"Không thể," Cố Khái Mai sắp hỏng mất, "Anh nói cho em biết, tại sao? Tại sao lại là y, tại sao?"
Cố Khái Đường sờ sờ đầu em gái, bị né tránh cũng không tức giận. Hắn hỏi: "Ban đầu ba mẹ không đồng ý chuyện em và Hoa Khang, em tại sao lại chọn hắn."
Cố Khái Mai tính cách lười nhác, ý chí không kiên định, nhưng rất thông minh, tuy rằng không thể so sánh với anh trai nhưng cũng đậu vào trường đại học rất tốt.
Cô chính là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, Hoa Khang học trường dạy nghề.
Ba Cố có chút coi trọng bằng cấp, tự nhiên không thích, cùng Cố Khái Mai ngoài sáng trong tối nói qua vài lần. Cố Khái Mai bình thường luôn không mấy quyết tâm, lần này lại kiên định hằng năm đều mang Hoa Khang về nhà.
Cố Khái Mai mê man nhìn Cố Khái Đường, nhẹ giọng nói: "Em nghĩ chuyện của em và Hoa Khang đã rất khó khăn. Nhưng so với anh, căn bản không tính là gì. Anh, anh chuẩn bị sẵn sàng..."
"Em..."
"Gây đại họa rồi."
Cố Khái Mai kéo tai anh trai, hưng phấn bừng bừng đi ra ngoài, lúc về thì mây đen đầy mặt.
Tiễu Dã có chút kỳ quái nhìn chị gái, muốn đi tới nói chuyện với cô, lại bị Cố Khái Mai bất động thanh sắc tránh né.
Cố Khái Đường nhìn Cố Khái Mai như vậy, không thể tranh được ôm lấy Tiễu Dã nói: "Tiễu Dã con ngày mai đi nhà trẻ phải không?"
Tiễu Dã gật đầu, bây giờ mới đầu tháng mười hai, nhà trẻ vẫn chưa nghỉ.
Cố Khái Đường liền nói với mẹ Cố: "Mẹ, Tiễu Dã ngày mai phải đến trường. Tụi con ăn cơm xong sẽ trở về bên tiểu khu Minh Châu."
Mẹ Cố "Ôi chao" một tiếng, còn chưa nói gì, Cố Khái Mai đã giành nói: "Một mình cậu trở lại là được. Mẹ nhớ anh thế, anh ở nhà thêm mấy ngày đi."
Mẹ Cố ở phòng bếp rửa rau, nghe lời này, tay ướt chạy đến nói: "Anh con có việc, để anh về đi, ngày mai không phải còn phải tới trường lấy tài liệu sao?"
Cố Khái Đường gật đầu,
Cố Khái Mai không cam lòng: "Con lái xe chở anh đi lấy.
Cố Khái Đường nói: "Đừng quậy nữa."
"Em không có quậy!" Cố Khái Mai ôm lấy cánh tay Cố Khái Đường: "Em nhớ anh hai, không được sao?"
Nói đến đây mắt cũng đỏ lên, dọa đến mẹ Cố.
Đậu Tranh vừa nghe giọng điệu này của Cố Khái Đường cũng biết là xảy ra chuyện gì. Y đón lấy Tiễu Dã từ trong lòng Cố Khái Đường, nói: "Vậy được rồi, tôi về với Tiễu Dã."
Cố Khái Đường cau mày, có chút bất đắc dĩ, nhưng càng cảm thông em gái.
Hắn và Đậu Tranh, người ngoài nhìn vào, quả thực không ổn.
Cố Khái Đường biết điều này, cho nên mới không muốn Đậu Tranh một mình xử lý loại cục diện này.
Nghĩ đến đêm nay có lẽ phải ở lại, ai ngờ mẹ Cố có chút mất hứng nói với Cố Khái Mai: "Con để cậu ở nhà một mình,... Không được! Khái Đường, con phải đi về với Tiễu Dã, chờ chuyện ở trường học làm xong, cho đến tết âm lịch thì ở đây."
Bởi vì cha mẹ cầu xin mẹ Cố chăm sóc Đậu Tranh, cho nên bà rất để ý chuyện của y, luôn cảm thấy ăn tết không ai cùng Đậu Tranh, cô độc một mình, vô cùng thương cảm. Mặc dù Cố Khái Đường nhỏ tuổi hơn Đậu Tranh, nhưng bà vẫn cảm thấy để Cố Khái Đường chiếu cố Đậu Tranh không thành vấn đề.
Cố Khái Mai gấp gáp giơ chân, cũng không thể làm gì.
Đêm đó, Cố Khái Đường lái xe cùng Đậu Tranh và Tiễu Dã về nhà.
Đậu Tranh ngồi ở ghế phó lái, hỏi: "Cậu nói chuyện với em gái rồi?"
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng.
Đậu Tranh trầm mặc.
Mãi đến khi xe dừng, Cố Khái Đường xoa xoa tay.
Đậu Tranh đột nhiên nhẹ nhàng nắm tay Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường trở tay vỗ vỗ mu bàn tay Đậu Tranh, thả lỏng nói: "Không sao. Đậu Tranh, về nhà thôi."
Đậu Tranh quả thực thở phào một cái. Bởi vì y tin tưởng Cố Khái Đường như thế, chỉ cần Cố Khái Đường nói "không sao", Đậu Tranh liền có thể trầm tĩnh lại. Y ôm Tiễu Dã đi ra, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói: "Tiễu Dã, về nhà rồi."
)=
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Bé Con Thân Ái
- Chương 57