Mẹ Cố nghe nói con trai muốn uống sữa chua, cũng cầm theo ví tiền nói: "Khái Mai, mẹ đi với con."
"Dạ."
Đậu Tranh thấy thế tim đập loạn, y ho nhẹ một tiếng, nói: "Mang theo Tiễu Dã với, nó ở nhà mãi cũng buồn."
Tiễu Dã ngây thơ ngẩng đầu: "Không buồn, con muốn cho thúc phụ xem..."
"Không được!" Đậu Tranh ngắt lời Tiễu Dã, nói: "Thúc phụ rất mỏi mệt, con không được quấy rầy giấc ngủ của thúc phụ. Nhanh, đi với chị với bà nội ra ngoài chơi."
Tiễu Dã nghe lời bị Cố Khái Mai ôm đi, không hiểu được bên tai cô nói: "Đúng rồi, con phải cho thúc phụ nhìn ảnh chụp bị một sừng. Thúc phụ còn nói sẽ giúp con đặt tên nữa."
"..."
Cố Khái Mai nhớ tới con bọ trong chậu, cả người nổi da gà.
Chờ sau khi âm thanh Cố Khái Mai biến mất, Đậu Tranh hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng tắm của Cố Khái Đường.
Bên trong cửa hơi nước dày đặc, nóng hổi.
Cố Khái Đường đứng trước bồn tắm, đưa lưng về phía Đậu Tranh, hắn khom lưng dùng khăn lau chân. Nghe được âm thanh, Cố Khái Đường quay đầu nhàn nhạt nói: "Tôi biết cậu sẽ vào mà."
"..." Đậu Tranh đóng cửa lại. Trái tim y đạp loạn xạ, mặt cũng bắt đầu nóng lên. Trong phòng tắm nóng như vậy, y cũng không muốn đi ra ngoài chút nào.
Y muốn ôm thật chặc Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường nở nụ cười, hắn nói: "Lại đây."
Đậu Tranh bước nhanh tới, ôm hông Cố Khái Đường. Đυ.ng vào làn da trơn tuột của người nọ, cơ hồ vào thời khắc đó, Đậu Tranh hôn lên môi Cố Khái Đường.
Thân thể đàn ông vừa tắm xong ẩm ướt, nóng hổi. Cố Khái Đường thoạt nhìn rất gầy, nhưng cởϊ qυầи áo mới phát hiện vóc người rất tốt, xương vai rộng, bắp tay mạnh mẽ. Đậu Tranh yêu thích vuốt ve thân thể của người đàn ông này không buông, hô hấp vì vậy mà dồn dập, hai tay vòng phía trước, ôm lấy lưng Cố Khái Đường, mở miệng, hít vào khí tức của Cố Khái Đường.
Trong phòng tắm hơi nước quá nhiều, Cố Khái Đường lau xong người, nhưng quần áo của Đậu Tranh rất nhanh đã trở nên ẩm ướt. Cố Khái Đường đưa tay luồng vào tóc Đậu Tranh, phát hiện Đậu Tranh chảy mồ hôi.
Cố Khái Đường muốn rời ra một chút, nhưng vừa mới rời đi Đậu Tranh liền giống như kẹo dẻo dính vào. Cố Khái Đường nói: "Chờ một chút, chúng ta đi ra ngoài trước. Trong này nóng quá."
Đậu Tranh thở dốc, dán vào Cố Khái Đường, ôm chặt lấy hắn, trong đầu trống rỗng, nửa ngày mới hiểu được Cố Khái Đường nói gì.
Nóng bỏng, ẩm ướt, oi bức, Đậu Tranh một chút cũng không để ý. Chỉ cần có thể cùng Cố Khái Đường thân mật tiếp xúc, cho dù là địa ngục Đậu Tranh cũng không do dự đi tới bên người Cố Khái Đường.
Từ phòng tắm bước ra, khoảng cách ngắn như vậy cũng không nhẫn nại được. Đậu Tranh khó nhịn cọ cọ người Cố Khái Đường, từng tiếng từng tiếng gọi tên hắn: "Hải Đường... Hải Đường..."
Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng, sờ sờ đầu vai Đậu Tranh như cún con cọ cọ mình. Hắn nóng đến không thở nổi, kéo Đậu Tranh từng chút từng chút đi về phía trước.
Mặt Đậu Tranh đỏ vô cùng. Y là loại người tâm tình kích động sẽ dễ dàng bại lộ, nhất là chuyện liên quan đến Cố Khái Đường. Nhưng lúc này Đậu Tranh đã quản không được, bám vào trên người Cố Khái Đường, dùng cái mông cọ cọ bụng dưới của Cố Khái Đường, đột nhiên pháy hiện gì đó, cánh tay run rẩy mò xuống phía dưới, cả kinh nói: "Cậu... cậu..."
Cố Khái Đường một tay bịt miệng Đậu Tranh, không để y nói thêm gì nữa, đồng thời mở cửa phòng tắm, đi về phía phòng của mình.
Mặt dù trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng không thể so sánh với nhiệt độ trong phòng tắm, vừa ra khỏi cửa, hơi nóng trên người nhất thời bị cái lạnh cuốn đi. Cố Khái Đường có chút hối hận chưa mặc quần áo tử tế đã đi ra. Vừa nghĩ vậy, Đậu Tranh vội vã ôm lấy Cố Khái Đường, như hiểu được y nghĩ của hắn, liền nói: "Tôi sưởi ấm cho cậu."
Cố Khái Đường dở khóc dở cười, trở tay níu lấy cổ tay Đậu Tranh, kéo y vào phòng, sau đó ngã lên giường.
Đậu Tranh nằm trên giường, có lẽ cảm thấy không được tự nhiên, nghiêng người lăn qua. Mặt y hồng hồng, kéo tay Cố Khái Đường, nói: "Nhanh, hôn tôi."
Cố Khái Đường ngẩn ra, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhưng lại không quá để ý. Kỳ thực hắn cũng có chút khẩn trương, nhưng không biểu hiện ra. Cố Khái Đường chậm rãi cúi người, hôn lên mặt Đậu Tranh.
Đậu Tranh nằm ngửa trên giường, hai chân phối hợp mở ra, không hề phòng bị người đàn ông mình yêu thương. Y kích động đến run rẩy cả người, đột nhiển mở mắt, giãy dụa sờ hạ thân Cố Khái Đường, nói: "Cậu không phải không cương được sao?"
Cố Khái Đường dừng hôn môi, ngượng ngùng, hắn khe khẽ thở dài nói: "Là như vậy, cho nên cậu không cần nói ra."
Đậu Tranh hít sâu một hơi, trở mình, cưỡi trên eo Cố Khái Đường.
Y hình như rất thích tư thế này, từ trên nhìn xuống mặt Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường nhìn y. Ánh mắt đầy khoan dung và nhu hòa.
Đậu Tranh nhẹ nhàng xuống phía dưới, hôn lên cổ, ngực, bụng dưới của Cố Khái Đường. Một đường đi xuống, động tác rất nhẹ nhàng, tựa hồ chỉ cần Cố Khái Đường mở miệng, y sẽ dừng lại.
Cố Khái Đường không nói gì. Hắn nhìn đỉnh đầu Đậu Tranh, y bởi vì khẩn trương mà run rẩy cánh tay.
Hình như y rất sợ Cố Khái Đường cự tuyệt. Cho nên mặc dù Cố Khái Đường nghĩ loại chuyện này là vũ nhục Đậu Tranh, hắn vẫn không mở miệng bảo dừng lại.
Đậu Tranh nhẹ nhàng cầm lấy hạ thể cứng rắn của Cố Khái Đường, quay đầu đi, hô hấp cực nóng phả lên. Sau đó y tiến tới, hôn một cái.
Cố Khái Đường hơi cau mày, y thấy rất ngứa, nhưng vẫn có thể chịu được.
Đậu Tranh dùng môi nhẹ nhàng hôn, trong cổ họng giống như bị nghẹn lại, không tự chủ làm động tác nuốt xuống, nhưng càng nuốt càng nghẹn.
Đậu Tranh run rẩy mở miệng, đem nơi đó của Cố Khái Đường ngậm vào.
Bởi vì là lần đầu nhiên, Đậu Tranh cho rằng mình sẽ có chút bài xích. Nhưng thực tế y rất nhanh đã thích ứng hài lòng, ngoại trừ nhiệt độ kinh người trên mặt, Đậu Tranh toàn tâm toàn ý vùi đầu lấy lòng Cố Khái Đường. Cố Khái Đường hết thảy đều khiến y mê muội. Đậu Tranh bị sặc hai cái, chảy nước mắt, nhìn bên ngoài khẳng định cảm thấy khó chịu. Nhưng Đậu Tranh hưng phấn đến khó nhịn, y dùng tay giữ lấy phía dưới của Cố Khái Đường, tay kia cởϊ qυầи, nhắm mắt lại cố sức xoa xoa, từ trong cổ họng phát ra tiếng hít thở ồ ồ.
"Ân..."
Đậu Tranh khó thở, động tác càng lúc càng lơn. Y thật ra rất thích thú, phía dưới đã ướt nhẹp. Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện Cố Khái Đường lại mềm nhũn, Đậu Tranh nôn nóng, nuốt vào càng sâu, không tự chủ dùng răng cà nhẹ lên chỗ kia.
Cố Khái Đường hít vào một hơi, lôi cánh tay Đậu Tranh, kéo y đến bên người, thấp giọng nói: "Đừng đυ.ng vào nữa."
Đậu Tranh sửng sờ, hỏi: "Cắn phải cậu sao? Xin lỗi, để tôi thử lại."
"...Vô dụng thôi." Cố Khái Đường nhìn Đậu Tranh, nói: "Chính là như vậy."
Đậu Tranh trầm mặc, qua mấy giây, y nói: "Như vậy đã rất tốt rồi."
"Ừ." Cố Khái Đường xoa xoa khóe miệng ướŧ áŧ của Đậu Tranh, do dự muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không có nói ra.
Đậu Tranh còn chưa "giải quyết", biểu tình trên mặt bởi vì chuyện vừa rồi mà uể oải, nhưng thân thể nóng như lửa chờ đợi Cố Khái Đường. Cố Khái Đường hiểu rõ, nghiêng người cúi xuống, lấy ngón tay phải cầm vạt áo Đậu Tranh, vươn tay xuống phía dưới tìm kiếm, vuốt ve bụng dưới rắn chắc của y, từng bước hướng về phía trước. Lúc Đậu Tranh không tự chủ ngừng thở thì Cố Khái Đường sờ ngực trái của y, cảm nhận được nhịp đập gấp gáp trong trái tim y, cảm nhận được nhựa sống mạnh mẽ của người nọ...
Cố Khái Đường vừa muốn hỏi "Tôi có thể cởϊ qυầи áo của cậu sao", chợt nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Cố Khái Đường "Ai" một tiếng, thanh âm rõ ràng: "Cầm nhầm chìa khóa rồi, mẹ, mẹ để chìa khóa ở đâu vậy."
Cố Khái Đường không nói hai lời, rút tay về, cầm lấy áo trên giường, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mặc vào. Hắn nhìn Đậu Tranh hoảng hốt muốn đứng dậy, kéo tay y lại, Cố Khái Đường nói: "Không kịp rồi, cậu bây giờ ra ngoài càng loạn."
Đậu Tranh hỏi: "Sao bây giờ?"
"..." Cố Khái Đường nói, "Cậu ở đây đi, không sao."
Nói xong Cố Khái Đường mở chăn ra, trấn định tự nhiên mà nằm xuống, đắp chăn lên người thật ngay ngắn.
Cố Khái Mai đi vào nhà thì Cố Khái Đường vừa vặn nằm xuống.
Mẹ Cố lấy thực phẩm đông lạnh từ trong túi ra, bỏ vào tủ lạnh. Mà Cố Khái Mai cùng Tiễu Dã đã đi vào phòng ngủ của Cố Khái Đường.
Tiễu Dã thấy Đậu Tranh đang ngồi ở mép giường, cùng ba ba chào hỏi, nhưng Đậu Tranh không để ý tới bé con. Tiễu Dã ngẩn ra, cũng không có để ý, leo lên trên giường, ngồi bên người Cố Khái Đường hỏi: "Thúc phụ muốn đi ngủ sao?"
Cố Khái Đường tùy ý để Tiễu Dã kéo cánh tay mình, nói: "Đúng vậy."
Sau đó ngẩng đầu nói với Cố Khái Mai: "Mua xong rồi à?"
"Xong rồi, anh thức dậy là ăn được." Cố Khái Mai hồ nghi nhìn Đậu Tranh ngồi quay lưng với mình, nghĩ thầm lỗ tai y sao mà đỏ thế, "Cậu, cậu đang làm gì vậy?"
Đậu Tranh ấp úng nói không nên lời.
Cố Khái Đường nói: "Anh có chuyện muốn nói với cậu, em không cần lo."
Cố Khái Mai vô cùng dễ dàng tiếp thu lý do của anh trai, "À" một tiếng, quả nhiên không hỏi nhiều nữa, còn giúp bế Tiễu Dã đi chỗ khác, nói: "Vậy anh ngủ sớm một chút đi."
Đóng lại của phòng Cố Khái Đường, Cố Khái Mai đột nhiên nghĩ, Cố Khái Đường muốn nói gì với Đậu Tranh chứ? A, phải rồi, Cố Khái Đường từng nói Đậu Tranh là đồng tính luyến ái đúng không nhỉ?
Cố Khái Mai nghiêng đầu qua chỗ khác, có chút hối hận vừa nãy đã đóng cửa. Sau đó tự an ủi nghĩ "Không sao đâu, ban ngày ban mặt, anh trai cô nhất định không bị khi dễ".
Cố Khái Đường ngủ một thời gian rất dài mới bớt cảm giác lệch múi giờ, sáng hôm sau, quả nhiên đúng hẹn đi dạo phố với Cố Khái Mai.
Cố Khái Mai vô cùng nguyện ý cùng Cố Khái Đường ra ngoài, thậm chí còn hơn đi cùng bạn trai. Lời này hình như có chút kỳ quái, Cố Khái Đường không có việc làm, cho em gái chút tiền còn có thể, phần lớn tiền bỏ ra đều là Cố Khái Mai tự gánh.
Nhưng Cố Khái Mai cũng không để ý chút tiền nhỏ đó. Cô thích đi dạo phố cùng Cố Khái Đường, còn muốn cảm ơn ba mẹ đã sinh ra Cố Khái Đường bộ dáng hoàn hảo, thu hút ánh mắt người đi đường không nói, còn có thể khiến người phục vụ thêm chu đáo nhiệt tình. Đến quầy mua đồ còn có thể có thêm nhiều quà tặng kèm.