Chương 39

Sau khi tạm nghỉ học, cuộc sống của Cố Khái Đường ban đầu là hai điểm nhà và trường học, đổi thành một điểm, nhà. Hắn ở tiểu khu Minh Châu thời gian càng dài. Trách không được Đậu Tranh nhất định phải cùng hắn ở chung một chỗ, đây là thực sự là sớm chiều ở chung, so với vợ chồng bình thường còn nhiều hơn, bởi vì hai người đều không đi làm.

Mẹ Cố và Cố Khái Mai thường xuyên đến thăm hắn, mỗi dịp cuối tuần, nhất định phải tới thăm. Tuy rằng hai người phụ nữ đối xử với Tiễu Dã quá mức thân thiết, nhưng kỳ quái là Tiễu Dã càng ỷ lại Cố Khái Đường hơn nhiều, cùng với những đứa trẻ họ hàng nhìn thấy Cố Khái Đường là chạy hoàn toàn đối lập.

Tiễu Dã thích kề cận Cố Khái Đường, ngủ trưa cũng không muốn cùng hai mẹ con, luôn luôn chạy đến bên giường Cố Khái Đường, lao lực trèo lên.

Mẹ Cố nói Tiễu Dã là một đứa nhỏ biết nhớ ơn người khác. Cố Khái Đường ở chỗ gặp tai nạn đã đẩy bé con ra, chính mình bị tông, Tiễu Dã nhớ kỹ, cho nên thân với Cố Khái Đường.

Nói ra lời này, mẹ Cố yêu thương vui mừng, hai mắt ướŧ áŧ nhìn Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường không nghĩ nhiều như vậy. Tính cách của hắn có thể nói là hiền lành, Tiễu Dã bò lên giường, đem ga trải vò nhàu, Cố Khái Đường cũng chưa bao giờ khó chịu.

Điện thoại di động của Đậu Tranh chính là một tấm hình như vậy...

Có lẽ là vào một buổi trưa, Tiễu Dã như thường lệ chạy qua bên Cố Khái Đường ngủ, bé con cuộn người bên cạnh Cố Khái Đường, giống như bánh trôi nhỏ. Cố Khái Đường hơi nghiêng người, để lộ ra vầng trán thường bị tóc che khuất, khuôn mặt vô cùng sạch sẽ.

Phía ngoài ánh nắng bị rèm cửa màu tím che khuất, ánh sáng trong phòng trở nên lờ mờ, tấm hình kia là ảnh chụp chung của Tiễu Dã và Cố Khái Đường. Đầu kề bên nhau, tóc trên đầu cũng mười phần giống.

Làm một trong đương sự, Cố Khái Đường lại hoàn toàn không hay biết tấm hình này được chụp lúc nào. Hắn híp mắt, dùng hai ngón tay cầm điện thoại của Đậu Tranh lên, do dự một chút vẫn mở ra.

Điện thoại nay là đồ của Cố Khái Đường trước kia dùng, thao tác thuận lợi. Hắn tuyệt không muốn nhìn lén đồ riêng tư của Đậu Tranh, Cố Khái Đường chẳng qua chỉ cảm thấy quá trắng trợn.

Vạn nhất bị mẹ Cố nhìn thấy, hoặc là Cố Khái Mai nhìn thấy, hậu quả sẽ không dễ giải quyết như bị chính Cố Khái Đường nhìn thấy.

Cố Khái Đường mở album của Đậu Tranh, vốn muốn tìm hình nền xóa bỏ. Nhưng chưa động thủ đã bị dung lượng ảnh khổng lồ hù một trận.

Khi Cố Khái Đường còn đi học đại học, thầy giáo giảng bải tốc độ nhanh, PPT qua liên tục, Cố Khái Đường phải dùng điện thoại để chụp lại, sau đó tải vào máy tính. Sau một tiết, có thể chụp mười mấy tấm, sau đó xóa sạch, không giống như Đậu Tranh bây giờ, album còn giữ nhiều ảnh như thế.

Tay Cố Khái Đường chần chừ một lúc.

Hắn không muốn xem nội dung ảnh chụp của Đậu Tranh, hơn nữa lưu trữ nhiều như vậy, tìm bao lâu mới thấy được. Cố Khái Đường rời album, quyết định từ bỏ việc này.

Đậu Tranh đi ra ngoài mua sữa bột cho Tiễu Dã. Cái loại sữa bột này nổi tiếng, nhưng phân phối không rộng, phải đến đại lý chuyên kinh doanh mới mua được. Đậu Tranh bảy giờ đúng ra khỏi nhà, gần mười giờ mới về, Tiễu Dã vẫn chưa ngủ dậy.

Cố Khái Đường thấy y mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào nhà bếp, liền nói: "Có người gọi cho cậu."

"Ai vậy?" Đậu Tranh không chú ý lắm, y bỏ cái gì đó vào tủ bát, tự nhủ, "Đây cũng quá lừa đảo rồi! Một hộp bút màu ba mươi sáu cây những ba trăm tệ? Cố Tiểu Dã con dám lãng phí ba ba đem con... hả? Tiễu Dã đâu rồi?"

Cố Khái Đường thấy Đậu Tranh lầm bầm thì liền đi tới phía sau, nghe y hỏi, liền trả lời: "Bé con đang ngủ."

Thuận thế cầm lấy hộp bút sáp màu mà Đậu Tranh nói. Bút sáp màu chuyên dụng cho trẻ nhỏ không có chất độc hại, thận chí còn ăn được, có thể nghe thấy một loại mùi hương rất nhẹ, đắt cũng có lý do."

Cố Khái Đường tuyệt không kinh hãi Đậu Tranh sẽ cam lòng mua cho Tiễu Dã. Đối với cuộc sống của Đậu Tranh mà nói, quần áo, đồ đạt ngoài thân đều không đáng nhắc tới, Tiễu Dã cao lên rất nhanh, mặc cái gì cũng được. Nhưng ăn uống và đồ dùng, Đậu Tranh vẫn muốn mua cho Tiễu Dã đồ tốt môt chút. Tỷ như bộ xếp gỗ mà Tiễu Dã thích, là đồ chơi chuyên dụng của trẻ em, toàn bộ làm từ gạo. Đứa nhỏ hơn ba tuổi cái gì cũng tò mò muốn biết hương vị của mọi thứ, cái gì cũng sẵn sàng bỏ vào miệng. Giá tiền rất cao, nhưng thích hợp cho Tiễu Dã chơi.

Đậu Tranh mở tủ bát ra, hỏi; "Ai gọi cho tôi vậy?"

Cố Khái Đường không đáp, hỏi lại: "Tên què là ai?"

Đậu Tranh liền hiểu, y đáp: "Đồng nghiệp trong tiệm sửa xe."

"Cậu nghỉ việc, bọn họ còn tìm cậu." Cố Khái Đường ngẫm nghĩ một chút liền hiểu, nói, "Nguyên lai cậu chưa từ chức."

Đậu Tranh không hé răng.

"Vậy cậu quay về đi làm đi." Cố Khái Đường nói, "Tôi phục hồi rất tốt, không cần lo lắng."

Đậu Tranh quay mặt đi chỗ khác, nói: "...Tôi còn chưa muốn đi làm."

"Nhận tiền lương không cũng không tốt." Cố Khái Đường khẽ nhíu mày, "Người vừa gọi cho cậu nói bên tiệm xe bề bộn nhiều việc, bảo cậu về sớm một chút."

"Tôi quan tâm gã làm gì chứ?"

"..." Cố Khái Đường thấy Đậu Tranh vàng không sợ lửa nói vậy, tuy kinh ngạc những cũng không tiện khuyên nữa.

Đậu Tranh xem điện thoại, phát hiện người gọi là Mắt Kính Nhỏ. Gã tức giận chưa tiêu, nói: "Tên què lấy lý do thoái thác từ chức cũng không thèm nghĩ nếu không có ông chủ thấy gã tàn tật mà thương tình, gã đã sớm chết đói rồi. Đồ khốn kiếp này, coi đây là cái gì chứ..."

Đậu Tranh câu được câu không nghe, hỏi: "Sao gã lại nghỉ việc?"

Mắt Kinh Nhỏ trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Người đàn ông của gã đến tìm gã."

"Người đàn ông của gã?" Đậu Tranh thoáng cái tỉnh táo tinh thần, "Cái gì vậy? Tới thật sao?"

"Hẳn là không phải cố ý tới tìm, chỉ là người nọ sửa xe, trùng hợp gặp phải, tên què liền đi theo luôn." Mắt Kính Nhỏ hồi tưởng lại, cảm thán nói: "Là một người lái Mescedes Benz... cũng đúng, nếu là tôi tôi cũng nghỉ."

Đậu Tranh không nói, y nghĩ, tên què vậy mà không lừa y.

"Anh, anh lúc nào mới về?" Mắt Kinh Nhỏ không nghe thấy y trả lời, liền hỏi lại, "Đây không phải đã vào đông sao, việc nhiều lắm, chỉ dựa vào em hay anh Xuyên thật không hết việc."

Đậu Tranh nói: "Để coi lại đã, có thời gian sẽ qua đó."

Đậu Tranh nghe ra Mắt Kính Nhỏ dùng chuyện của tên què mỉa mai chính mình, cái câu "lý do thoái thác từ chức" kia, là nói cho Đậu Tranh nghe.

Bất quá Đậu Tranh cũng chẳng hổ thẹn gì, y là loại người sẽ đi nhìn sắc mặt của người khác sao?

Bận rộn thế nào, việc làm ăn tốt hay không y quan tâm sao?

Cùng lắm tìm chỗ làm khác. Đậu Tranh chỉ muốn ở bên cạnh Cố Khái Đường, giờ đã có cơ hội, sao lại phải đi chứ?

Cúp điện thoại, Đậu Tranh không yên lòng. Sau đó nhớ tới gì đó, mạnh mẽ cúi đầu, liếc mắt một cái liền thấy ảnh chụp ấm áp trên nền di động của mình.

"A..." Đậu Tranh nhịn không được phát ra tiếng, sau đó yên lặng.

Cố Khái Đường nghe điện thoại của y, như vậy đã nhìn thấy tấm hình này sao?

Đúng là nhìn được rồi, dù sao là hình chụp Cố Khái Đường rõ rõ ràng ràng như vậy. Nhưng Cố Khái Đường cũng chưa nói gì cả.

Ngực Đậu Tranh tuôn ra một loại tâm tình không nói nên lời, nóng hổi.

Y mở điện thoại, ngón tay trượt trượt, vô số hình ảnh lướt qua trước mắt.

Đậu Tranh nheo mắt, khẽ cười vài tiếng.

Mười sáu tuần sau khi bị thương, bước vào tháng hai. Gân chân bị đứt của Cố Khái Đường đã hoàn toàn khôi phục, đi đứng, nhảy, chạy đều rất nhẹ nhàng, xuống cầu thang cũng thuận lợi, thoạt nhìn giống như người bình thường.

Lúc đang nghỉ ngơi, Cố Khái Đường hoàn thành cuộc thi tiếng Đức đối với học viên khác cho là rất khó đậu, thuận lợi nhận giấy chứng nhận.

Mặc dù là nghỉ ngơi, nhưng Cố Khái Đường rất nặng trách nhiệm, là loại người có năng lực tự điều khiển mạnh mẽ, cho nên cũng không bỏ xuống những việc thường nghe. Đạo sư phân phó công tác nghiên cứu, hay số liệu, tư liệu cần chỉnh lý mỗi cuối tuần. Thời gian tạm nghỉ học, đến lượt Cố Khái Đường đảm nhiệm, không cần ai hối thúc, Cố Khái Đường một lần cũng chưa từng thiếu.

Điều này làm cho bạn học của Cố Khái Đường cho rằng gánh nặng công việc sẽ gia tăng, đối với Cố Khái Đường tràn đầy cảm kích.

Tóm lại, Cố Khái Đường cũng không có phung phí quãng thời gian này.

Duy nhất khiến mẹ Cố bận tâm à, Cố Khái Đường lấy lý do bị thương, không chịu đi xem mắt.

"Kéo cái chân bệnh đi gặp người khác thật sự không tốt, chờ hồi phục rồi nói sau."

Cố Khái Đường luôn luôn nói như vậy, nhưng bình thường hắn bận rộn nhìn không thấy người, làm sao có thời gian đi xem mắt? Cũng là trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này mẹ Cố cảm thấy khả quan, kết quả Cố Khái Đường vẫn cự tuyệt.

Mẹ Cố thực sự có chút nóng nảy. Cố Khái Đường sắp hai mươi bốn, mặc dù không vội vã kết hôn, nhưng cũng phải chuẩn bị sớm. Thực tế con bà trưởng thành tướng mạo đường đường, học hành có bằng cấp, muốn gia thê có gia thế, sao có thể hơn hai ngươi năm vẫn một mình chứ?

Hết lần này tới lần khác luôn luôn một bộ dàng bình tĩnh, khiến mẹ Cố giận đến dậm chân.

Tháng hai, gần tới tết âm lịch.

Đối với người nhà họ Cố đây là một tháng đặc biệt, không chỉ bởi vì tết âm lịch, còn là vì hai anh em ra đời vào thời gian này.

Hai người sinh nhật đều là ngày ba tháng hai, bởi vậy từ đầu tháng cho đến khi Cố Khái Đường khai giản, đều là một đoạn thời gian tràn ngập không khí ngày lễ.

Ngày hai tháng ba, Cố Khái Đường hiếm thấy dậy thật sớm, sau khi vệ sinh đã bước vào phòng bếp.

Đậu Tranh kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: "Dậy sớm vậy?"

"Ừ."

Đậu Tranh thuận thế tắt gas, nói: "Được rồi, canh sắp xong, cậu ngồi vào bàn ăn đi."

Cố Khái Đường nói: "Tôi giúp cậu, phải ăn nhanh chút."

"A?" Đậu Tranh hỏi, "Cậu phải ra ngoài sao?"

Cố Khái Đường nói" "Tôi phải về nhà." Dừng một chút, nói tiếp: "Mẹ bảo tôi mang theo cậu và Tiễu Dã cùng về."

Nói xong Cố Khái Đường mở tủ, lấy ra hai cái ly, dùng nước nóng trán.

Đậu Tranh sửng sốt một giây, một chút mì sợi văng ra ngoài, có chút không hiểu hỏi: "Qua đó sớm vậy làm gì? Không phải còn chưa tới tết âm lịch sao?"

Cố Khái Đường thở dài nhỏ đến không nghe được, hắn nhìn Đậu Tranh thật lâu, trầm mặc một chút, lại nói: "... Cậu, ngay cả sinh nhật của người mình thích cũng không nhớ sao?"

Đậu Tranh ngẩn ra, lúc phản ứng kịp nhất thời mặt đỏ bừng bừng, từ trán tới cổ, ngay cả làn da lộ bên ngoài cũng có chút sắc đỏ nhàn nhạt.

Cố Khái Đường cũng không ngờ một câu nói đã ảnh hưởng đến Đậu Tranh nhiều như thế, nhất thời cảm thấy không khí ngột ngạt. Hắn sờ sờ mũi, bưng bát đi ra ngoài.

Thời gian còn quá sớm, Tiễu Dã vẫn chưa dậy, cửa phòng đóng kín. Hai người nói chuyện rất khẽ khàng.

Đậu Tranh đi theo phía sau Cố Khái Đường, cầm chén múc mì, một lát sau, y không được tự nhiên nói: "... Tôi vã Tiễu Dã cũng không có làm sinh nhật."

Cố Khái Đường múc một muỗng canh, để lên môi, cúi đầu "Nga" một tiếng.

Đậu Tranh trên mặt phát nhiệt nói tiếp: "Tôi cũng không cố ý, lần sau sẽ nhớ kỹ..."

Cố Khái Đường rất muốn đỡ trán.

Hắn tự nhủ nói ra câu kia thật hối hận không kịp.