Trọng lượng của Đậu Tranh đều đặt trên người Cố Khái Đường, mồ hôi của hắn chảy ướt cả cằm.
Cố Khái Đường đυ.ng tới ngực Đậu Tranh, y liền hơi lui về phía sau một chút, thân thể co một cái, sau đó chúi đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Khái Đường.
Ngọn đèn hôn ám, con ngươi Đậu Tranh có vẻ rất đen rất lớn, khoảng cách giữa hai người càng gần, Đậu Tranh tận lực cúi đầu, cái trán hai người đều dính cùng một chỗ.
Cố Khái Đường cho tới bây giờ mới nhìn kỹ Đậu Tranh, cũng vào lúc này hắn mới phát hiện mắt Đậu Tranh thì ra là như vậy.
Mắt rất tròn, khóe mắt không lớn, phản chiếu ánh đèn hình như có ánh sáng lưu chuyển.
Thoạt nhìn không giống Đậu Tranh bình thường, lại có chút dịu dàng ấm áp.
Trước đây Đậu Tranh nhìn Cố Khái Đường giống như mang theo địch ý. Cố Khái Đường nghĩ, nguyên lai y cũng có thể lộ ra biểu tình ôn như đến vậy.
Đậu Tranh dùng loại ánh mắt ái muội này, tràn ngập khát vọng mà nhìn chằm chằm Cố Khái Đường, chậm rãi, chậm rãi cúi đầu.
Cố Khái Đường vội vã giơ tay lên, dùng bàn tay có chút ướŧ áŧ muốn che đi ánh mắt của y, nói: "... Đừng động, tôi thở không được."
Túi lưới rất nhỏ, bởi vì ngoại lực mà liên tục lay động, Cố Khái Đường có chút choáng váng, bởi vì không gian quá nhỏ, hai người phải dính sát vào nhau. Loại khoảng cách này đối với tình nhân mà nói coi như còn tốt, nhưng mà đối cới hai người đàn ông, nhất là hai người đàn ông không thân mà nói, cũng có chút quẫn bách.
Đậu Tranh cười một tiếng, đẩy tay Cố Khái Đường ra, sau đó dùng lực ở trên mặt Cố Khái Đường hôn một cái nói: "Cậu sợ cái gì chứ?"
"..." Cố Khái Đường sửng sốt.
Đậu Tranh vốn đang cười, không biết vì sao, có lẽ là đυ.ng tới chỗ nào, y run rẩy một cái, cúi đầu "Ân" một tiếng, một giọt mồ hôi trên mặt rơi xuống trên ngực Cố Khái Đường. Đậu Tranh đột nhiên nóng nảy, giãy dụa ngẩng đầu, lưới vốn đã không lớn càng đung đưa lợi hại, một chốc lại cáu kỉnh hỏi nhân viên làm việc ở dưới: "Lúc nào mới xong?"
Đồi phương hô: "Không nên gấp, lập tức xong ngay. Hai người động tác nhẹ một chút, yên tâm, phía dưới đã lọt đệm hơi."
Đậu Tranh tâm tình vốn bình tĩnh dần dần trở nên không ổn, y lúng túng nhéo lên người một cái. Cố Khái Đường chỉ cảm thấy có gì đó để trên bắp đùi của mình, cảm xúc rõ ràng, giống như đang động đậy.
Đậu Tranh khẩn trương ngừng thở, cũng không dám động đậy nữa. Hắn nhịn không được la lối: "Rốt cuộc là chuyện gì? Tôi muốn khiếu nại các người."
Ở chỗ này làm việc phần lớn đều là thực tập sinh, tiền lương không ổn định, rất sợ có khách khiếu nại, nghe Đậu Tranh nói vậy cơ hồ đều trầm mặt không rên một tiếng, một câu cũng không dám cãi.
Cố Khái Đường nghĩ thầm bây giờ người ta làm việc cũng không dễ dàng. Tư thế ngượng ngùng duy trì hơn mười phút, hai người mới từ trên đi xuống.
Vừa đứng xuống đất, Cố Khái Đường liền xoay nhẹ cổ. Giữ một tư thế quá lâu, phần gáy đau lợi hại. Người phụ trách liên tục nói xin lỗi, lúc hai người đi còn tặng bọn họ một hộp kem lớn nhất.
Cố Khái Đường không biết vì sao Đậu Tranh lại nôn nóng như vậy.
Nhưng đứng xuống thì lập tức biết.
Đậu Tranh cũng hiểu Cố Khái Đường đã biết cái gì, mặt thoáng cái đỏ lên, y hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, tư thế có chút quỷ dị.
Đậu Tranh hôm nay mặt quần jeans tương đối chật, cái "chỗ đó" thay đổi gì cũng thấy rõ ràng.
Cố Khái Đường vốn là cũng sẽ không vô duyên vô cớ nhìn hạ thân người khác. Nhưng Đậu Tranh tư thế che che giấu giấu lại khiến người ta không tự chủ được mà nhìn một cái. Sau đó Cố Khái Đường phát hiện y "cứng" rồi.
Trước mắt bao nhiêu người, Đậu Tranh quả thật có lý do phát hỏa. Ngẫm lại thứ đè lên đùi mình khi đó, Cố Khái Đường xoa xoa gáy đau nhức, đi theo phía sau Đậu Tranh, làm bộ như không phát hiện, một câu cũng chưa nói.
Từ khu vui chơi đi ra đã là bốn giờ chiều, Tiễu Dã mệt mỏi ghé vào trên vai Đậu Tranh ngủ gà ngủ gật, đoàn người đi tới nhà hàng gần tiểu khu Minh Châu ăn lẩu.
Đậu Tranh khẩu bị nặng, vừa vào cửa đã nói muốn ăn bên nồi cay. Cố Khái Đường lại muốn phần không cay, vì vậy sáu người gọi hai phần lẩu.
Người ăn cay và không ăn cay chia ra ngồi, Sở Vi ngồi đối diện Cố Khái Đường, giống như tách khỏi bốn người bên này.
Đậu Tranh bắt đầu hối hận, không biết bây giờ mình sửa miệng nói ăn không cay có quá lộ liễu hay không.
Một bữa ăn hơn một giờ, ăn đến đầu lưỡi Đậu Tranh đếu sưng lên, cả người đầy mồ hôi, liên tiếp quay đầu nhìn Cố Khái Đường và Sở Vi ăn chung một nồi lẩu.
Cố Khái Đường không quá thích nói chuyện, Đậu Tranh thực sự cảm thấy may mắn vì cái tính lãnh đạm của hắn. Quán lẩu có rất nhiều người, không khí ồn ào. Sở Vi cúi đầu cùng Cố Khái Đường nói gì đó, Đậu Tranh một câu cũng không nghe được.
Đã khuya lắm rồi, Cố Khái Đường tự mình tiễn Sở Vi về. Say khi về nhà, Cố Khái Đường tắm xong liền vào phòng ngủ. Đậu Tranh lăn qua lộn lại nghĩ đến sự tình ngày hôm nay, y nghĩ Sở Vi là nữ, nhưng sao lại không biết xấu hổ như vậy, người ta đã cự tuyệt cô, còn không biết xấu hồ dán lại. Đậu Tranh càng nghĩ càng tức, sáng hôm sau thiếu chút nữa là dậy trễ. Y vội vã đưa Tiễu Dã đi đến nhà trẻ, sau đó mua một cái bánh nướng, vừa ăn vừa đi, sau đó bắt đầu làm việc.
Tiệm sửa xe này làm ăn không tồi, ba nhân viên còn không đủ, Đậu Tranh lúc tới xin việc, bởi vì cần gấp nên mới tuyển Đậu Tranh nhanh như vậy.
Nhưng mà con đường này cũng không phải chỉ có một tiệm sửa xe, cuối đường còn có một cái. Bởi vì vị trí không tốt, nên làm ăn còn lâu mới bằng tiệm của Đậu Tranh bên này.
Ngay từ đầu cũng không có gì, thời gian dài, chỗ kia giống như kết thù với bên này. Anh Xuyên và Mắt Kính Nhỏ thế đơn lực bạc, miễn cưỡng mới có thể giữ được những đồ đắt tiền không bị người ta đến đập phá. Cho dù là báo công an, người ta cũng không quản loại mâu thuẫn nhỏ này.
Đậu Tranh lại không giống. Y là hạng người nào, hơn mười tuổi đã dám gọi thẳng tên người lớn, vào trại giáo dưỡng cũng không thu liễm chút nào, trái lại liền làm bá chủ, thấy thế nào cũng là loại làm người khác đau đầu nhức óc. Ngày đó có người bên tiệm kia đi tới gây sự, sa liền khom lưng đi ra, chạy trối chết còn mắng chửi: "Sớm muộn cũng cho mày đóng cửa tiệm."
Dép trên tay Đậu Tranh ném một cái trúng ngay đầu người kia, hô to: "Ông nội chờ mày."
Từ lúc đó, địa vị trong tiệm sửa xe liền thay đổi rõ ràng. Mọi người đều để trong lòng không nói, xem thái đọ của Anh Xuyên thế nào.
Loại chuyện này không cần làm rõ ràng. Đậu Tranh tuổi nhỏ nhất, nhưng y cho tới giờ cũng không gọi anh Xuyên, vẫn kêu Xuyên Tử, Xuyên Tử, anh Xuyên cũng không dám nói gì.
Cho nên vai vế coi như đã xác định.
Đậu Tranh không phải siêu nhân, trên người cũng sẽ bị đánh trúng. Sáng sớm đi ra còn tốt, về nhà thì rách một khối da, có lúc vết thương được xức thuốc đỏ, có lúc không.
Cố Khái Đường còn tưởng y ngã, nhưng qua vài ngày, mỗi ngày trên người Đậu Tranh sẽ có nhiều hơn mấy vết máu, cái chân đồi khi còn có một vết thương dọa người dài chừng mười cm.
Cố Khái Đường vài lần muốn hỏi, nhưng nhìn Tiễu Dã, phát hiện bé con cũng không có bị hù sợ, hình như với tình huống này đã nhìn mãi thành quen.
Vì vậy Cố Khái Đường cũng không tiện nói gì.
Có một buổi tối, sắp tan việc, bên tiệm kia lại tới quậy. Đậu Tranh sau khi giải quyết hậu quả liền vội vàng về nhà, trên tay còn có một vết máu rửa chưa sạch.
Cố Khái Đường mở cửa, đã nhìn thấy Đậu Tranh thở hồng hộc, quần áo nhăn nhúm, giống như vừa lăn lộn trong bùn.
Đậu Tranh đứng ở cửa, có chút lúng tung giữ vạt áo, giấu cánh tay đi, không cho Cố Khái Đường nhìn thấy. Nhưng Cố Khái Đường đã thấy rõ ràng, hắn cảm giác mình không thể cái gì cũng không nói. Đậu Tranh là ở chỗ hắn, nếu như bị cảnh sát bắt, thì buồn cười biết bao – Cố Khái Đường thế nhưng đang học pháp luật.
Hắn suy nghĩ chuyện khá xa, nghĩ đến một ngày Đậu Tranh có chuyện, thì Tiễu Dã làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn muốn để Cố Khái Đường nuôi.
Nghĩ như vậy, Cố Khái Đường cảm giác mình phải nghiêm túc cho Đậu Tranh biết hậu quả nếu y cứ như vậy.