Chương 1

.... Căn phòng mịt mù, hình ảnh vặn vẹo, không khí nóng bỏng...

Thân thể giãy dụa phía dưới khiến cả người nóng nảy, Cố Khái Đường dùng sức nắm lấy eo đối phương, không biết đυ.ng trúng nơi nào, người kia liền phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, sau đó duỗi ra cánh tay ẩm ướt, ôm thật chặt cổ Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường biết, chính mình lại mơ giấc mộng kia. Trong mộng hắn bị ép cúi đầu xuống, nghe rõ ràng người dưới thân thở dốc.

Rốt cuộc là ai?

Cố Khái Đường dãy dụa muốn nói chuyện, nhưng trong mộng mình bất luận thế nào cũng không thể mở miệng, hắn đưa tay về phía trước tìm kiếm, muốn mở đèn lên. Cảnh trong mộng trở nên mơ hồ, Cố Khái Đường cuối cùng nhìn đến, là chiếc cổ ngẩng lên, mặt trên đều là mồ hôi ướt nhẹp, mấy sợi gân xanh nổi lên giống như rồng bơi trong nước.

Còn có một đóa hoa nở rộ, cực kỳ rõ ràng.

Cố Khái Đường ngón tay hơi động, mở choàng mắt.

Trái tim hắn kịch liệt nhảy lên, ngực bị đè nén. Máy điều hòa trong kí túc xá bị Dương Bình Tri đón lại, mà gã đã đi rồi. Trong phòng chỉ có một mình Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường nhẹ nhàng thở dốc, tâm tình buồn bực khó hiểu. Hắn đá văng chăn mỏng trên người, trên trán mướt mồ hôi.

Luôn là như vậy, mỗi một quãng thời gian, Cố Khái Đường sẽ mơ giấc mộng không thể lý giải kia. Giấc mộng không nhìn thấy được cái gì rõ ràng, chỉ khiến người ta cảm thấy khô nóng vô cùng. Hắn nỗ lực bình tĩnh.

Một giây sau, điện thoại di động bắt đầu rung lên.

Cố Khái Đường cho là chuông báo thức, liền không thèm để ý. Hắn dán mu bàn tay lên trán, khó khăn làm động tác nuốt xuống.

Nóng, vô cùng nóng. Cố Khái Đường tỉ mỉ nhớ lại mộng cảnh vừa nãy, hắn gắng sức phân biệt đóa hoa ở cảnh tượng cuối cùng rốt cuộc là cái gì, nhưng thực tế trong bóng tối, hắn cả màu sắc cũng không thấy rõ.

Điện thoại di động rung một hồi liền ngừng, Cố Khái Đường có chút kỳ quái, chuông báo thức tại sao lại tắt nhanh như vậy, sau đó đột nhiên phát hiện bây giờ mới bảy giờ, hắn đặt báo thức bảy giờ rưỡi.

Cố Khái Đường lập tức từ trên giường đứng lên, hắn sợ bỏ lỡ cuộc gọi của thầy hướng dẫn, nhưng còn chưa nhấc điện thoại lên, nó lại bắt đầu rung.

Cố Khái Đường định thần nhìn lại, phát hiện người gọi là em gái, Cố Khái Mai.

Cố Khái Đường ho khan một tiếng, nghe điện thoại; "A lô?"

"Cố Khái Đường!" cô gái gọi họ tên anh trai khá là hưng phấn nói: "Anh ngủ dậy rồi à?"

Cố Khái Đường trầm thấp đáp "ừ" một tiếng, hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Anh ngày mai có rảnh không?"

"Không rảnh?"

"..." Cố Khái Mai vờ như không nghe thấy, "Anh biết không, cậu muốn tới đây. Y không có nơi ở, mẹ bảo anh đi đón, thuận tiện sắp xếp chỗ ở cho y."

Cố Khái Đường chau màu: "Cậu? Cậu nào?"

"Chính là Đậu Tranh đó." Cố Khái Đường nói: "Em còn nhớ mà anh không nhớ ra được sao? Lúc trước hai người còn học chung nữa mà."

Hai anh em mặc dù là sinh đôi long phượng thai, nhưng tướng mạo, tính cách đều đối lập nhau. Cố Khái Đường là con cả Cố gia, tính cách trầm ổn, diện mạo tương tự mẹ. Mà Cố Khái Mai hoạt bát phóng khoáng, khuôn mặt có vết tích của ba.

Cố Khái Đường dừng một chút nói: "Nhớ rồi. Hắn muốn tới, tại sao lại để anh đi đón?"

"Trường anh gần trạm xe lửa mà." Cố Khái Đường âm thanh càng lúc càng nhỏ, rất không có khí thế, "Hơn nữa ngày mai em cùng mẹ đi Hong Kong du lịch, ba thì công tác, trong nhà không phải chỉ còn mình anh sao?"

"..." Cố Khái Đường do dự một chút, tiếp tục hỏi, "Đậu Tranh sẽ ở chỗ này bao lâu?"

"Đến khi tìm được công việc thì thôi." Cố Khái Mai nói, "Nghe ý của mẹ là muốn anh chuyển tới tiểu khu Minh Châu, như thế, ở cùng cậu, thay chúng ta trông coi nhà cửa... Hơn nữa anh không phải đã nói anh và bạn cùng phòng ở chung không ổn, vừa đúng lúc chuyển nơi khác luôn..."

Em gái nói chuyện âm thanh càng lúc càng thấp, Cố Khái Đường đau đầu bấm bấm giữa hai chân mày, không thể nhịn được nói: "Đậu Tranh là hạng người gì, hai người không biết sao? Tại sao anh nhất định phải ở cùng y? So ra còn không bằng ở lại trường học... Chuyện như vậy sao không nói với anh sớm một chút? Em cảm thấy làm vậy thích hợp sao?"

Đậu Tranh là cậu Cố Khái Đường, nhưng trên thực tế cũng không phải quan hệ máu mủ. Y là đứa nhỏ được bà ngoại nhận nuôi. Đậu Tranh thời niên thiếu vô cùng nóng tính, từ nhỏ đã xưng bá ở trường học, trêu vào không ít chuyện, còn vào trại giáo dưỡng. Nói đến chuyện y và Cố Khái Đường tuy rằng từng học cùng nhau, thời cấp ba còn ngày đêm ở chung, nhưng bọn họ căn bản không phải người của cùng một thế giới.

Cố Khái Mai ngượng ngùng cười, có chút lúng túng: "Dù sao cũng là... người trong nhà..."

"Vậy để y ở một mình ở tiểu khu bên kia, anh ở lại trường học."

"Không được," Cố Khái Mai vội vàng la lên, "Cậu với chúng ta cũng không thân như vậy, làm sao yên tâm được? Huống chi cũng không ở lâu lắm, y tìm được công việc liền chuyển chỗ. Cậu nói rằng muốn cùng anh ôn chút chuyện."

"Anh với y cũng không có chuyện gì đáng ôn." Cố Khái Đường ngữ khí không tự chủ có chút lạnh lùng.

"Anh dữ với em cũng vô dụng, đi mà nói với ba mẹ ấy..."

"Được, vậy anh cúp máy."

"Đừng." Cố Khái Mai dừng lại một hồi, cân nhắc tâm tình thực tế của Cố Khái Đường, nhỏ giọng nói, "Anh thật sự không muốn sao? Vậy một lát nữa em bảo mẹ gọi cho anh..."

Cố Khái Đường ở nhà ảnh hường rất lớn, bởi vì có em gái thiếu chủ kiến, hơn nữa ba mẹ đã có tuổi, người trong nhà đều đặc biệt ỷ lại đứa con lớn nhất là Cố Khái Đường. Bình thường chuyện lớn trong nhà ba mẹ tính không được, hắn đều định đoạt. Cũng may hắn đối với ba mẹ cực kỳ hiếu thuận, nếu như là nguyện vọng mạnh mẽ của mẹ, Cố Khái Đường nhất định nỗ lực thực hiện.

"..." Cố Khái Đường mở điều hòa, ngồi yên một lúc.

Lại nói, Đậu Tranh sở dĩ không muốn như vậy, cũng là có nguyên nhân.

Đậu Tranh không giống đứa nhỏ được nhận nuôi ở nhà khác, y từ nhỏ đã biết mình là "người ngoài", có lẽ thời kỳ trưởng thành muốn phản nghịch, cũng có lẽ là muốn thu hút sự chú ý của người khác, Đậu Tranh hút thuốc, uống rượu, đánh nhau... chuyện gì đứa trẻ hư làm y đều làm qua.

Cố Khái Đường dễ dàng từ trong trí nhớ lục lại cảnh hình ảnh Đậu Tranh trong ba năm hai người làm bạn học. Hắn nhớ tới người kia dùng hai ngón tay kẹp thuốc lá, đem khói thuốc phun ra khắp lớp làm giáo viên chủ nhiệm giận đến mặt đỏ tía tai, còn nhớ Đậu Tranh đem tàn thuốc chưa tắt bắn lên đồng phục của nữ sinh, dẫn tới từng tiếng hét kinh ngạc.

Hắn đối với Đậu Tranh ấn tượng không mấy tốt đẹp, bởi vì Đậu Tranh cho Cố Khái Đường cảm giác y giống như cái tên của y, nguy hiểm, hơn nữa tính công kích mạnh mẽ, hắn rất bài xích cùng Đậu Tranh tiếp xúc.

Cố Khái Đường một bên nghe em gái cầu xin, một bên suy nghĩ, Dương Bình Tri từ bên ngoài chạy bộ thể dục buổi sáng sớm đã trở về phòng. Gã bất mãn lấy điều khiển từ tay Cố Khái Đường đóng lại điều hòa, nói: " Tôi thấy Sở Vi chờ cậu ở bên ngoài. Cậu nhanh chút đi, đừng để người ta chờ lâu quá..."

Cố Khái Đường không nói gì. Tháng bảy Bắc Kinh nóng đến mức khiến người ta khó chịu. Trước khi chuẩn bị nước rửa mặt, hắn nói với em gái: "Gửi tin nhắn cho anh thời gian và số hiệu chuyến tàu, anh ngày mai qua đó."

Cố Khái Mai thở phào nhẹ nhõm. Anh hai cô mặc dù lãnh lãnh đạm đạm, trên thực tế vẫn là rất dễ thương lượng. Cô khoa tai múa chân với mẹ, làm một cái dấu "OK", nghĩ thầm, hi vọng Đậu Tranh cùng anh hai ở chung giữ khuôn phép, không nên chọc vào Cố Khái Đường.

Chương trình học của năm nhất thạc sĩ không ít, Cố Khái Đường trước khi nghiên cứu cả kỳ nghi để chuẩn bị cũng không có. Nhưng một đoạn thời gian học không biết ngày đêm, sau khi làm đề tài, Cố Khái Đường vẫn cảm thấy mình trước kia vẫn là quá mơ mộng hão huyền.

May mắn là, tàu hỏa Đậu Tranh ngồi sáu giờ đã tới, trường học của Cố Khái Đường đi qua trạm xe lửa chỉ mất nửa giờ. Nghiên cứu sinh năm giờ tan học, tính toán thời gian, Cố Khái Đường vẫn có thể không cần xin nghỉ.

Lưu lượng khách ở trạm xe lửa Bắc Kinh rất lớn, trước khi sửa chữa lại thiết bị đều cũ kĩ hết. Cố Khái Đường năm giờ ba mươi đến nơi, bị đoàn người chen lấn đến mất phương hướng.

Ngày hôm nay trời rất nóng, bầu trời không có lấy một gợn mây, Cố Khái Đường nhanh chóng đổ mồ hôi đầy người, hắn vẩy vẩy áo, vừa định tìm bóng cây ngồi chờ, thoáng liếc mắt, thật giống như thấy được Đậu Tranh.

Người kia vóc dáng cao, xuyên áo ngắn tay vải bông màu xám tro, tay phải ôm một đứa bé, tay trái cầm ba lô quân đội. Bởi vì thời tiết nóng bức, trên ngực người kia chảy rất nhiều mồ hôi, áo xám cũng bị thấm thành màu sẫm.

Cố Khái Đường do dự, đi theo phía sau người nọ quan sát một hồi, mới nhàn nhạt hô lên một tiếng: "Cậu."

Người kia hẳn là không nghe thấy, Cố Khái Đường không thể làm gì khác mà gọi: "Đậu Tranh."

Lúc này nghe thấy được, người đàn ông mặc áo xám mới quay đầu, sau khi nhìn thấy Cố Khái Đường, trên mặt lộ ra biểu tình mừng rỡ: "Hải Đường?"

"..."

Cố Khái Đường gật đầu, chưa kịp nói chuyện Đậu Tranh đã khom lưng đem ba lô trên lưng thả xuống đất, sau đó nghiêng người đem đứa nhỏ trong tay thả vào l*иg ngực Cố Khái Đường, không hề khách khí mà nói: "Tôi đi nhà vệ sinh trước, cậu trông Tiểu Dã."

"..."

Nói xong liền vội vã chạy về phía bắc, chỉ để lại Cố Khái Đường, cùng bé con chỉ lớn chừng bàn tay.

Cậu bé ngửa đâu nhìn Cố Khái Đường, đại khái là vì thói quen, bé con vừa định đưa tay ôm lấy cổ Cố Khái Đường, giữ thăng bằng, Cố Khái Đường liền nửa ngồi nữa quỳ đem đứa nhỏ để xuống đất.

Bé con há há miệng, có chút sợ hãi, tóm chặt góc áo Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường liền để cho cậu lôi. Cố Khái Đường không am hiểu làm sao nói chuyện với trẻ nhỏ, cũng không nghe em gái nói Đậu Tranh còn dẫn theo con nít. Nếu là sớm biết, Cố Khái Mai phỏng chừng còn phải tốn nhiều thời gian khuyên anh trai đến đón hai người.

Đại khái là sợ Cố Khái Đường từ chối, em gái liền che giấu, Cố Khái Đường có cảm giác bị trúng kế, có chút không vui, cho nên vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng.

Hắn cúi đầu nhìn quanh đoán Đậu Tranh lúc nào sẽ trở về, liền phát hiện Đậu Tranh cũng không có vào nhà vệ sinh công cộng. Cố Khái Đường nhìn thấy ở một cái góc tường không xa, Đậu Tranh giống như là chó hoang, đỡ thứ kia của mình, tiểu trên đất nhà người ta.

"..." Cố Khái Đường kinh ngạc nói không nên lời, rất nhanh có người giống như Cố Khái Đường phát hiện hành động thiếu văn minh của Đậu Tranh, một hành khách đang oán trách Đậu Tranh gì đó.

Đại khái vì ngữ khí không quá tốt đẹp, Đậu Tranh âm thanh rất lớn mắng lại: "Liên quan mày cái rắm."

Cố Khái Đường rất lo lắng Đậu Tranh lưu manh sẽ bị người ta đánh một trận, vì vậy đi về phía trước vài bước. Khi hắn đột nhiên di chuyển, đứa nhỏ dưới chân bị kéo lảo đảo một cái, hắn mới nhớ đến bé con bên cạnh.

Bé con chạy vọt về phía trước vài bước mới đứng vững. Cố Khái Đường vội vã đỡ lấy bé, phát hiện đứa nhỏ bị phơi nắng, toàn là mô hôi, tóc tai ướt nhẹp dính chặt vào nhau.

Cố Khái Đường do dự một chút nhìn về Đậu Tranh bên kia, biểu tình bình tĩnh xoa cái trán của bé con, hỏi: "... Em gọi là Tiểu Dã sao?"

"Ưʍ.... Đúng rồi nha... Là..." đứa bé tuổi còn quá nhỏ, nói chuyện có chút không rõ ràng: " Dã trong Điền Dã."

Cố Khái Đường gật đầu.

Tiểu Dã dừng một chút, sốt sắng mà nắm chặt cánh tay Cố Khái Đường, ngoan ngoãn nói: "Em ba tuổi rồi... Anh ơi, em sợ bị người ta đạp phải."

Bé con ý muốn Cố Khái Đường ôm, thế nhưng Cố Khái Đường không lý giải được lời nói của bé, suy nghĩ một chút, đứng lên, đem Tiểu Dã thả tới phía trước chân của mình, một bên giúp bé che ánh mặt trời, một bên dùng ngữ khí cứng ngắc như giảng bài nói; "Không sợ, anh sẽ không để người khác đạp phải em."