Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Con Phản Diện Rất Bám Người

Chương 95: Nắm tay

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đám xà thú toàn lũ gian xảo máu lạnh, chắc chắn là hắn làm!"

"Thật quá đáng mà, mau trả bé Tuyết về đây!!!"

Giống cái rất quan trọng với mỗi bộ lạc, nếu để lạc mất một người thì tất cả giống đực đều phải chịu trách nhiệm.

Xà Vọng cúi đầu, tâm tình hắn cực kỳ kém.

"Xà thú tàn ác!"

"Đám xà thú đều là lũ xấu xa!"

"Tên xà thú lưu lạc đáng ghét!" Một bé sói con cầm cục đá ném về phía Xà Vọng.

Tư Yên rốt cuộc cũng nhìn không nổi nữa, cô bước nhanh tới, cục đá của bé sói kia cứ vậy nhắm thẳng vào đầu cô.

Trán Tư Yên chảy xuống một dòng máu tươi.

Tư Yên sờ lên.

Vãi...

Hỏng mặt rồi!!

Tư Yên không biết, ngay lúc cô bị thương thì hơi thở của giống đực sau lưng nháy mắt lạnh tanh.

Tư Yên xoay người: "Anh ngốc à, không biết trốn đi sao?"

Hắn nhìn mặt cô, thấy máu chảy dọc xuống, đôi mắt tím đen càng thêm u tối.

Hắn cúi đầu nhìn cô, "Cơ thể ta rất cứng cáp."

Dù cho hắn bước vào thời kỳ thay da nhưng xương cốt vẫn mạnh mẽ. Hắn chẳng thèm để cục đá kia vào mắt nói gì tới né tránh.

Nhưng mà cô... Lại bảo vệ hắn?

Tại sao?

"Có thể anh cứng?"

Tư Yên ngẩn người, đánh giá trên dưới hắn một chút.

Thì ra là vậy, là lười nên không né.

Tư Yên tức giận: "Cơ thể cứng thì đáng bị đánh chắc! Anh tới đây làm gì thế!?"

"Tư Yên?" Ngân Tú chạy tới, nhăn mày, "Có chuyện gỉ thế?"

Tư Yên xoay người, xoa trán, lập tức lộ vẻ suy yếu, "Tú vu, không có gì đâu, tôi không sao."

Xà Vọng: “……”

"Tư Yên... Cô ổn chứ?"

Tư Yên dạy bọn họ cách trữ đồ ăn, là có ân tình lớn nên nhóm sói bạc rất lo cho cô.

Đứa nhỏ ném đá kia bị cha nó túm tới trước mặt Tú vu và Tư Yên: "Ngài Tư Yên, thật xin lỗi, con tôi đã gây hoạ, thật sự rất xin lỗi ngài."

Tư Yên tiếp tục giả vờ yếu ớt, lắc đầu: "Không sao, tôi ổn mà."

Cô vừa tỏ vẻ mệt mỏi, vừa không nói thêm gì, cứ vậy khiến nhóm sói bạc càng thêm chột dạ.

Ngân Tú nhíu mày nhìn chăm chăm vào Xà Vọng, thú nhân trước mặt không có thú tinh, nhưng lại mang tới uy áp không thể chọc tới.

Tư Yên lập tức chắn giữa hai người, nói: "Tú vu, bé Tuyết của tộc bà không có liên quan đến hắn."

Ngân Tú thở dài, nói: "Tư Yên, dù cô đã dạy bọn ta không ít cách dự trữ thức ăn, nước uống, nhưng cô cũng không thể bao che cho một xà thủ ác độc như thế được."

Tư Yên liếc trộm tên ác ma một cái.

Tên ác ma quả thực xấu xa và hung dữ.

Nhưng việc này không phải anh ta làm. Cô cũng không thể để hắn đeo lên danh tiếng xấu được.

"Không phải anh ấy làm đâu." Tư Yên nói, "Thật đó, bởi vì anh ấy không phải là thú nhân lưu lạc."

Một giống đực sói bạc lại nói: "Bên cạnh cô đều là xà thú, ai biết cô có thiên vị chúng hay không!"

"Đúng thế, dựa vào đâu để chứng minh hắn không phải thú nhân lưu lạc."

Từ trước tới nay thú thể luôn có thành kiến lớn với các thú nhân lưu lạc.

Xà Vọng đã quen với điều đó.

Hắn hơi cúi đầu, ánh mắt đen xì.

Tư Yên xem xét liếc mắt nhìn hắn.

Không cãi lại à?

Xong cô lại nói với Ngân Tú: "Tú vu, anh ấy thực sự không phải là thú nhân lưu lạc, cũng không thể đi cướp giống cái của tộc khác."

"Tại sao?" Tú vu khó hiểu hỏi.

Tư Yên kéo dài giọng trả lời: "Bởi vì... Anh ấy có thư chủ rồi."

Xà Vọng khẽ nâng mắt nhìn bóng dáng giống cái gầy yếu mặt đầy bùn.

Tư Yên không quanh co nữa, nói thẳng: "Anh ấy là giống đực của tôi."

Xà thú luôn là sự tồn tại hèn mọn, thường xuyên bị coi thường.

Không có giống cái nào tình nguyện chấp nhận họ, những giống cái chấp nhận đều sẽ bị coi là dị loại.

Bởi vì thế, xà thủ chỉ có thể tự mình đi cướp lấy giống cái.

Sau khi trở thành thú phu của giống cái ấy, chắc chắn sẽ bị ghét bỏ, bị xa lánh, thậm chí còn bị đoạn tuyệt mối quan hệ dẫn đến cái chết.

Nếu không phải do năng lực sinh sản của xà thú mạnh mẽ, một lần có thể sinh đến mười mấy, thậm chí là vài chục đứa nhỏ. Chỉ sợ, đã sớm bị diệt tộc.

Loài trăn Anaconda cũng bởi vì là loài trăn khổng lồ đặc biệt, nên sức sinh sản sẽ kém hơn, thông thường chỉ có thể sinh được vài đứa.

Giống cái có xà phu, thường sẽ cảm thấy xà thú sẽ làm mất mặt mình. Nên họ sẽ giấu diếm xà phu đi, đến cả ấn ký cũng bị che đậy.

Cho nên, Tư Yên làm nhiều điều như vậy chỉ để thừa nhận thân phận của hắn trước mặt mọi người.

Thật sự khiến Xà Vọng rất kinh ngạc.

"Hắn thực sự là giống đực của cô sao?" Ngân Tú không thể tin được mà nhìn Xà Vọng.

Lang Đán như đu couple mà nhìn Tư Tên cùng Xà Vọng: "Tư Yên à, hắn chính là xà phu mà cô yêu nhất đó hả?"

Tư Yên tỏ vẻ 囧, vốn dĩ chỉ là bịa chuyện nói đùa thôi, vậy mà lại bị nói ra như thế.

Cô không khỏi xấu hổ, nhưng cũng chỉ đành tiếp tục bịa chuyện: "Đúng thế, đúng thế."

Tên ác ma đứng phía sau cô, nói như vậy... Thật sự khiến cô rất ngại.

Mặc kệ đi, cô phải giải vây cho hắn trước đã, làm xong thì kiểu gì hắn cũng sẽ cho cô cầm tay.

Lang Đán đu couple tới nghiện, cô nắm chặt tay, nghiêng đầu ngẩng lên, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc: "Tốt quá rồi."

Ở nơi đây, giống cái có thể sở hữu nhiều thú phu.

Nhưng giống đực thì chỉ được phép có một giống cái mà thôi.

Cho nên nói nếu hắn thật sự là thú phu của Tư Yên, thì hắn không có khả năng đi cướp đoạt giống cái của tộc khác.

Vì thế, Tư Yên thừa nhận hắn là thú phu, hiềm nghi tới từ Xà Vọng cũng tan biến.

Biết là hiểu lầm, bầy sói lập tức tản ra. Dù sao ngày rực lửa cũng sắp tới, thời gian gấp gáp, họ cũng cần nhanh chóng cất trữ thức ăn, nước uống.

Xà Vọng lạnh lùng nhìn Tư Yên.

Tư Yên: "Theo tôi."

Tư Yên đi trước vài bước, lại quay đầu thấy hắn không đuổi kịp, cô chạy tới, nắm tay hắn dắt đi.

Xà Vọng cúi đầu nhìn hai tay đan nhau.

Cô muốn nắm tay hắn...

Hắn cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại, không có ý định rút ra.

Lúc này đây, trong lòng Tư Yên hoan hô nhảy nhót.

Nắm được rồi, nắm được rồi nè!

Mặc dù mặt tiếp xúc không được lớn, sức mạnh hấp thụ được cũng không nhiều.

Nhưng mà, nắm được là được rồi!!!

Có thể mạnh lên rồi!!!

Tư Yên quay về hang động, kích động nói: "Đông Xích, Nam Mặc!!!"

Hai đứa nhỏ quay sang, thấy Tư Yên nắm tay Xà Vọng.

Đông Xích: “……”

Nam Mặc:……

Sao mẹ lại đi nắm tay tên cha tồi đó vậy?

Đáng ghét, bọn nó không vui rồi!

Tư Yên dẫn Xà Vọng vào bên trong, luyến tiếc không muốn thả tay ra.

Cũng đúng lúc này, Xà Vọng chậm rãi rút tay lại.

Tư Yên: “……”

Chút xíu vậy thôi à. Cô mới hấp thụ được xíu sức mạnh, không gian còn không tăng lên nổi 0,1.

Keo kiệt, quá là keo kiệt.

Xà Vọng cúi đầu nhìn thấy sự mất mát trong ánh mắt của cô, khẽ nâng mày, trong lòng xuất hiện vài tia vui vẻ.
« Chương TrướcChương Tiếp »