Chương 94: Là thích thật, hay là thích giả?

Ông ta lùn hơn so với các thú nhân khác, trên mặt có vài vết sẹo dài dữ tợn, so ra thì có chút xấu xí.

Tùng Tịch: "Ngân Hồng, Ngân Thu, hai đứa làm gì ở đây thế?".

Ngân Thu giống như công chúa của tộc sói bạc, nhưng lại sợ hãi Tùng Tịch.

"Bác Tùng. Bọn ta chỉ... Nói chuyện, nghỉ ngơi một chút."

Tùng Tịch lạnh lùng: "Thân là thú nhân, ở thú thế, ngoài việc phải cố gắng sống sót ra thì chuyện quan trọng nhất là sinh sản. Hai đứa đều đã tới tuổi thích hợp để sinh sản rồi, giờ tốt nhất nên tìm bạn đời thích hợp đi."

Tùng Tịch lạnh nhạt lại nghiêm khắc, thực sự có chút doạ người.

Ngân Thu tránh né phía sau lưng Ngân Hồng, không đáp. Ngân Hồng che chở em gái, cười làm lành nói: "Bác Tùng nói rất đúng. Bọn con sẽ cố gắng tìm kiếm bạn đời."

Tùng Tịch mất kiên nhẫn rời đi.

Ngân Thu nhìn theo bóng dáng ông ta, le lưỡi: "Tên hung dữ, xứng đáng cả đời không có giống cái."

"Đừng nói bậy." Ngân Hồng ngăn em gái lại, "Bác Tùng chắc từng có giống cái rồi. Em nhìn vết thương trên mặt bác ấy xem, chắc là do phản phệ từ việc đoạn tuyệt khế ước."

"Anh là đang nói, khế ước của ông ta với bạn đời không còn rồi?" Ngân Thu tò mò lại khó hiểu nhìn về hướng Tùng Tịch, "Là bị vứt bỏ, hay do người đó đã chết?"

"Không biết, chúng ta đừng nói về việc này nữa."

"Vâng ạ."

******

Đời trước Tư Yên có đọc qua khá nhiều tiểu thuyết, cũng thấy vô số cách nuôi con của các bà mẹ.

Nhưng mà, cô thật sự không hiểu việc này lắm.

Đứa nhỏ khóc, tay chân cô lập tức rối loạn.

Cô không thích mặt nóng dán mông lạnh, quá giả tạo, cô sẽ không làm.

Vất vả lắm cô mới dỗ Nam Mặc ngủ được, thật cẩn thận bế nó đặt lên da thú mềm mại trong động. Xong thì ra ngoài đổi đồ với các sói bạc.

Cô giống như một con hamster nhỏ bé, ra khỏi hang liền vội vã giấu diếm đồ.

Sau khi các sói bạc làm xong quả sấy khô, cô hỏi xin một ít xong bỏ hết vào không gian.

Rồi Tư Yên tới bên bờ sông, lấy thùng gỗ của mình ra ngoài. Cô lại làm thêm thật nhiều thùng gỗ, cất trữ đầy nước, vụиɠ ŧяộʍ cất giấu trong góc không gian.

Xong xuôi hết mọi thứ, Tư Yên kiểm tra lại không gian của mình.

Khối lập phương 3,2 đã nhét đẩy được một nửa, hiện tại vẫn còn dư một xíu chỗ trống.

Chờ khi nhét đầy, chắc hẳn có thể cứu sống cô và bọn nhỏ cho những ngày thảm hoạ.

Nghĩ vậy, Tư Yên lại nhớ tên tên ác ma đột nhiên biến mất kia.

Nếu giờ để cô nắm tay hắn một chút, biết đâu không gian lại lớn thêm mấy vòng.

Tư Yên đi tới đi lui, suy ngẫm những thứ nên dự trữ, bỗng nhiên một giống đực thiếu niên ngất xỉu vì làm việc quá lâu dưới ánh nắng mặt trời.

Bị say nắng.

Cái thú nhân chạy tới gây quanh, kéo cậu ta xuống dưới bóng cây, xong liền đổ một chậu nước lên mặt cậu ta.

Tư Yên chạy tới: "Ấn lên nhân trung."

Giống đực bên cạnh hỏi: "Nhân trung là sao?"

Tư Yên không biết giải thích ra sao, trực tiếp đưa tay ra nhấn lên nhân trung của thú nhân ngất xỉu.

"Tản ra, cậu ta cần không khí! Các anh lấy nước xoa lên người hạ nhiệt cho cậu ta đi, bên đó có mấy cái lá, các anh nhặt tới quạt cho cậu ta đi!"

Một giống đực bê một khối băng nhỏ tới: "Băng, có băng nè."

Một bên không ngừng quạt gió, một bên không ngừng thêm nước, trải qua một lúc lâu thiếu niên mới được cứu thành công.

Tư Yên thở phào nhẹ nhõm.

Cô đứng dậy, nhìn thấy khối băng đang tan chảy kia, ngạc nhiên hỏi: "Các anh... Có băng sao?"

"Không, không có." Nhóm giống đực liên tục xua tay.

Tư Yên tỏ vẻ "Các anh nghĩ tôi ngu à" nhìn bọn họ.

Nhóm sói bạc thấy không thể lừa được cô, cuối cùng mới chịu trả lời: "Tộc sói bạc bọn tôi có một hầm băng nhỏ sâu trong núi, nhưng cũng sắp tan hết rồi."

"Các anh còn có hẳn một hầm băng á?" Tư Yên cực kỳ phấn khích, lại nhớ tới đó là đồ của tộc sói bạc, lại kìm lòng hỏi, "Làm thế nào mới được vào hầm băng?"

Thú nhân sói bạc trả lời: "Ở tộc sói bạc, chỉ cần làm đủ việc thì sẽ nhận được một khối băng nhỏ."

Một thú nhân sói bạc khác lại nói: "Đây là đồ ăn vặt của bọn tôi."

Nhìn băng tan rã, trong đầu Tư Yên xuất hiện vài ý tưởng.

Trong không gian của cô có đủ đồ ăn cà nước. Nhưng dù thời gian trong đó trôi lâu, thì vẫn sẽ có khả năng đồ không thể bảo quản quá lâu."

Nếu có ít băng thì lại là chuyện khác.

Nếu có thể làm đồ đông lạnh thì dự trữ mấy tháng liền cũng được.

Cô nghĩ như vậy, liền đi tìm cách trao đổi chút băng với tộc sói bạc.

******

Xà Vọng cảm giác mình sắp tới kỳ thay da nên đã đi thăm dò nơi kín đáo trước.

Nhưng tìm một vòng vẫn không thấy nơi nào thích hợp để thay da.

Thú nhân giống đực thấy bực bội, dọc đường hắn săn thêm vào con mồi, đến khi quay về, lại thấy không còn ai ở đó nữa.

Cảm xúc bực tức dần tiêu tan, hắn ngửi mùi đọng trong không khí, nhanh chóng đuổi tới nơi ở của tộc sói xám.

Thú thế không có mấy bộ lạc hoan nghênh xà thú, cho nên Xà Vọng cũng không tùy tiện trực tiếp xông vào.

Khi hắn tìm được Tư Yên, thì thấy cô đang cười đùa cùng một tên sói xám.

Giống cái này dù cho có tới bộ tộc sói xám, trông cô vẫn rất ổn.

Nhiệt độ nóng bức, cảnh sắc xung quanh cũng vặn vẹo, thời tiết bốn, năm chục độ đầy khốc liệt, ngay cả giống đực cũng chịu không nổi.

Nóng đến như vậy, nhưng vẫn chưa tới ngày rực lửa sao?

Tư Tên giơ tay che mắt nhìn lên trời, chỉ thấy mặt trời ngày càng to lớn hơn.

Tại sao mặt trời lại to lên? Không phải vì nó đang tới gần đấy chứ?

Thế giới này vẫn có điểm khác biệt so với Trái Đất, có khả năng quỹ đạo di chuyển của hệ mặt trời cũng khác.

Một giống cái sói bạc mạnh mẽ, Lang Đán, phấn khích lại tò mò trò chuyện cùng Tư Yên.

"Tôi nghe nói cô tên là Tư Yên nhỉ, là cái người có xà phu kia."

Tư Yên ngồi dưới góc cây, vừa nghĩ xem nên lấp thêm gì vào không gian, vừa trả lời: "Phải."

"Cô đặc biệt thật đó. Giống cái của tộc tôi đều không thích xà thú." Lang Đán tò mò mà nhìn cô, "Bọn họ đều nói xà thú gian xảo, xảo trá, đều là lũ xấu xa."

Tư Yên cười: "Xà thú khác thì tôi không biết, nhưng thú phu của tôi không giống vậy. Mặc dù hắn là xà thú, nhưng lớn lên rất đẹp đó. Không chỉ đẹp, thực lực cũng đặc biệt mạnh. Có điều hơi kiêu ngạo, tôi chỉ muốn nắm tay cũng không cho."

Xà Vọng nghe thấy Tư Yên nói vậy, hắn nhìn chằm chằm tay của mình.

Cô ấy thật sự muốn nắm tay hắn à?

Lang Đán: "Cô thích hắn sao?"

Tư Yên thuận miệng trả lời: "Thích chứ."

Xà Vọng ở nơi xa nhìn cô, rất kinh ngạc.

Cô nói như thể là điều đương nhiên. Giống như việc thổ lộ tình yêu vơi hắn là chuyện thường ngày vậy.

Rốt cuộc là thích thật, hay là thích giả?

Đúng lúc này, mấy thú nhân sói bạc phát hiện ra hắn.

"Xà thú!! Xà thú lại tới trộm giống cái rồi!!"

Nháy mắt, Xà Vọng bị mười mấy sói bạc bao vây.

Bộ tộc sói bạc của phía Đông, bọn họ như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm xà thú trước mặt.

Mà xà thú có màu tím đen kia, lại không có thú tinh trên đầu.

Trong mắt hắn tràn ra vài tia lệ khí, âm trầm đánh giá lũ thú nhân yếu kém.

Toàn bọn cặn bã.

"Ngươi là kẻ đã bắt bé Tuyết đúng chứ!" Sói bạc vừa phòng bị xà thú, vừa hung hăng mắng chửi, "Chính là ngươi rồi, kẻ dám bắt cóc bé Tuyết!"

Lang Tuyết, chính là giống cái bị mất tích của tộc sói bạc.

"À." Giống đực hung lệ khinh thường cười.

"Xà thú tàn ác không phải là thứ tốt lành gì."

"Chính là hắn ta, chắc chắn là hắn ta! Tra khảo hắn, ép hắn nói ra từng tích của bé Tuyết!"

"Bọn họ tìm được xà thú bắt cóc giống cái kia rồi?" Tư Yên nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, ngoài ý muốn lại thấy Xà Vọng trong vòng vây.

Xà Vọng tất nhiên có để ý tới cô, giống đực vốn lười không muốn giải thích, giờ lại nhấp nhẹ môi mỏng, hiếm có khó được nói: "Ta không hiểu các ngươi đang nói gì hết."

Giống đực sói bạc híp mắt nhìn xà thú kiêu căng, ngạo mạn: "Tộc bọn ta vừa bị đánh cắp một giống cái, là xà thú lưu lạc bắt đi. Đúng lúc ngươi tới đây, lại đúng lúc ngươi là xà thú. Chính vì thế chuyện đó do ngươi làm!"

Nhóm sói bạc ồn à gào lên: "Đúng thế, chính là hắn. Trên người hắn ta không có ấn ký, hắn nhất định là kẻ bắt bé Tuyết đi!"