Trên người Tư Yên rất bẩn, cô tìm đại vài phiến lá lớn che cửa hang lại, sau đó dùng lại nước tắm ban nãy dội qua người.Quá bẩn, nguyên một lớp ghét dày.
Cô dội qua xong thì mặc đồ cũ vào, sau đó đi đun nước vài lần cho đủ một thùng mới tắm gội lại một lần nữa.
Hai đứa nhóc ở bên cạnh tự giác quay đầu đi chỗ khác.
Một lúc sau, Tư Yên mở không gian ra, được một khe hẹp nhỏ, cô cố gắng với lấy bộ quân phục màu xanh lá ra rồi mặc vào.
Tư Yên mặc đồ xong hết thì hai đứa nhóc mới qua sang nhìn cô.
Lớp bùn dày đặc bị rửa trôi, làn da Tư Yên lại trở về giống với Bắc Tễ, trắng trắng mềm mại, khuôn mặt lại nhỏ xinh, đặc biệt đẹp. Tây Thanh so sánh xong, lại thấy vẻ ngoài của Bắc Tễ đặc biệt giống cô.
Hai đứa nhóc không ngờ, giống cái xấu xa bẩn thỉu lại che giấu vẻ đẹp như vậy! Nếu không phải thú nhân trời sinh nhận biết con người qua mùi hương, có thể chắc chắn giống cái trước mặt này là mẹ ruột của chúng, thì hai đứa nhóc sẽ cho rằng bị đổi thú rồi!
Nhưng... Bà ta lấy đâu ra bộ quần áo kia vậy, bộ đó trên người bà ta, rất kỳ lạ.
Tư Yên mang bộ da thú của mình với Bắc Tễ đi giặt sạch, rồi định mang ra phơi nắng ngoài hang động, đúng lúc này đột nhiên Tây Thanh lại ngăn cản cô: "Không được ra ngoài!"
Tư Yên nghi hoặc: "Sao ta lại không được ra?"
Ánh mắt Tây Thanh né tránh.
Bắc Tễ trên giường lại lớn tiếng nói: "Nếu bà đi ra ngoài lúc này thì sẽ gặp chuyện lớn đó."
Tư Yên: "..."
Tây Thanh trào phúng nói: "Giống cái xấu xa, bà quên rồi à? Bộ tộc Nham Hương có hơn trăm trăm giống đực nhưng giống váo chỉ có mười bảy người mà thôi."
Tư Yên ngạc nhiên.
Giờ cô mới nhớ ra, lần trước khi cô đi lấy thịt quả thật toàn giống đực ở đó. Lúc đấy cô cũng không nghĩ nhiều, không ngờ thực ra vốn dĩ ở đây không có nhiều giống cái.
Tây Thanh nói: "Nếu bây giờ bà đi ra ngoài kiểu gì cũng có mấy tên giống đực khác muốn giao phối với bà. Bà, thực sự muốn nhận bọn họ à?"
Lúc này hai đứa nhóc mới ý thức được vì sao một thú nhận lưu lạc vô cùng lợi hại trong truyền thuyết như cha mình lại muốn cùng Tư Yên kết đôi. Bởi sau khi Tư Yên tắm rửa sạch sẽ quả thực rất xinh đẹp, ít nhất trong bôn tộc này thì có thể coi cô là người đẹp nhất.
"Không có chuyện đó đâu!" Tư Yên vội nói, "Ta không muốn kết đôi! Một mình ta cũng có thể nuôi sống mấy đứa rồi!"
Tây Thanh cắn chặt răng, khinh thường dựt da thú trên tay cô: "Ta đi phơi."
Nói rồi nó ôm đống da thú đó đi ra ngoài.
Tư Yên cảm thấy mình không nên đi tắm, so với việc bị đám thú nhân giống đực nguy hiểm đó vây quanh, chẳng thà là ở bẩn.
Cô thở dài, lấy mặt gương nhỏ trong không gian ra, tự ngắm nhìn chính mình. Khuôn mặt này có thể giống đến tâm chín phần so với khuôn mặt cũ của cô!
Quá thần kỳ.
Tư Yên suy ngẫm nửa ngày, tử bỏ tự hỏi, cô lấy đồ trang điểm ra, phấn nền với bút vẽ mắt màu nâu, vẽ vẽ lên mặt.
Bắc Tễ nhìn chằm chằm cô, nó ngơ ngắc nhìn cô lấy một ống đen dài từ không trung, rồi lại trơ mắt nhìn cô biến thành một giống cái đen thui mặt rỗ.
Kỳ lạ, mấy đồ vật mà bà ta lấy là từ đâu ra thế?
Tư Yên dùng xong bút vẽ mắt thì thả vào không gian, xong quay đầu hỏi Bắc Tễ: "Sao nào, con xem như này thì mẹ có thể ra ngoài không?"
Bắc Tễ tròn xoe đôi mắt ngơ ngác nhìn cô, một lúc lâu sau, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, nó gật gật đầu.
Hang động của Tư Yên ở một chỗ xa xôi trong bộ tộc, vì thế cô lượn quanh bên ngoài cũng không va phải thú nhân nào khác
Cô bê một cục đá về, dùng vảy rắn bào thành lu nước, xong lại cắt cục khác thành cái nắp đậy.
Bào đá tốn sức hơn so với gỗ, vì thế cả chiều Tư Yên chỉ có thể ngồi một chỗ làm nó chứ không thể nghĩ tới những cái khác.
Sau đó cô đi ra sống lấy nước, lấy một mảnh vải dệt từ trong không gian ra để lọc nước rồi mới đổ vào lu nước, tốt rồi.Trời dần tối đen, lúc này da thú đem phơi cũng khô rồi, Bắc Tễ xuống giường mặc da thú, còn Tư Yên không muốn thành tâm điểm chú ý nên cũng đổi sang quấn da thú.
Một ngày dài bận rộn, trong nhà cũng chẳng còn đồ gì để ăn, Tư Yên nhìn đống khoai đỏ hai đứa nhóc mang về: "Ăn quả đỏ thôi cũng được nhỉ?"
Tây Thanh mấp môi không đáp, Bắc Tễ lại không trả lời cô, hỏi lại: "Giống cái xấu xa, tại sao hồi sáng bà không nghi ngờ là bọn ta ăn trộm?"
Tư Yên nói: "Vì sao á? Tất nhiên là do ta tin tưởng hai đứa rồi."
Bắc Tễ nói: "Bọn ta là người xấu, là đám trộm cắp, là lũ người rắn máu lạnh. Ai trong bộ tộc Nham Hương này cũng cho là như thế."
Tư Yên nhàn nhạt nghĩ: Có lẽ vì thế mà thay đổi suy nghĩ với thế giới, dần biến thành mấy tên phản diện.
"Mấy đứa do ta sinh ra, tất nhiên phải tin." Tư Yên thản nhiên nói, "Hơn nữa sao ta có thể nhìn con của mình bị người khác bắt nạt chứ."
Tư Yên nói xong lại tức giận mắng: "Đã nói bao nhiêu lần không được gọi là giống cái xấu xa rồi, phải kêu là mẹ!"Tây Thanh khinh thường nhìn cô, Bắc Tễ lại chần chừ một lúc mới chập chạp mở miệng: "Mẹ..."
Tây Thanh khϊếp sợ nhìn về phía nó, Bắc Tễ cũng cảm giác như mình đang phản bội anh trai. Nhưng kể từ ngày hôm qua cho tới bây giờ, giống cái trước mặt tựa như đã thay đổi, càng ngày càng giống với người mẹ ôn nhu trong giấc mơ của nó.
Mặc dù có thể là bị ác quỷ chiếm xác, nhưng nó vẫn hi vọng giống cái này sẽ luôn tốt tính như bây giờ.
Tư Yên mãi mới nghe được một tiếng mẹ của Bắc Tễ, vui vẻ đến điên người, cô nhấc bổng Bắc Tễ lên bằng một tay, tay còn lại bóp nắn khuôn mặt trắng mềm của nó.
Bắc Tễ sợ hãi, mặt bị bóp nhưng không đau lắm, nó hơi đỏ mặt nói: "Mẹ ơi, quả đỏ này do con với Tây Thanh cùng đào, có thể ăn."
Những lời này, coi như là để giải đáp thắc mắc ban nãy của cô. Tư Yên cười: "Vậy chờ mẹ đi rửa chúng rồi nấu cho mấy đứa ăn."
Bắc Tễ nhảy xuống khỏi người cô, ôm đống quả đỏ lên, "Để con rửa cho."
Tay Thanh nhìn Bắc Tễ chạy đi, nó rất bực bội. Bắc Tễ rửa sạch đống quả đỏ, Tư Yên đặt một nửa nướng ở bên ngoài, một nửa đặt vào nồi nấu, cũng coi như là có hai món ăn.
Xong xuôi hết tất cả, Tư Yên với Bắc Tễ chuẩn bị ăn, lại thấy Tây Thanh ngồi cách họ rất xa.
Tư Yên nói: "Ra ăn cơm đi."
Tây Thanh mạnh miệng: "Bà nói ta không được ăn còn gì."
Tư Yên: "Ta nói dối đấy, ra ăn đi!"