Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Con Phản Diện Rất Bám Người

Chương 78: Nam Mặc bộc phát sức mạnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đứa trẻ bốn tuổi đứng trong làn nước, đôi tay kiên trì chém nát từng cục đá một.

Móng tay nó đã sưng đỏ, chảy máu, toàn thân đầm đìa mồ hôi.

Nó ngẩng đầu nhìn giống đực đang nghỉ ngơi, khẽ cắn môi, tiếp tục chém.

Từ lúc nó xuất hiện ở thế giới này, luôn phải chịu lạnh nhạt.

Không một giống đực nào nguyện ý dạy nó trở nên mạnh mẽ hơn.

Giờ có người tình nguyện dạy. Nó rất quý trọng cơ hội này.

Mồ hơi Nam Mặc rơi như mưa, cá nhỏ trong sông bơi quanh nó.

Nó chú ý tới những con cá đó, nhưng cũng không quan tâm lắm.

Mặc dù các thú nhân khác luôn lạnh nhạt với nó, nhưng dã thú lại rất nhiệt tình.

Từ nhỏ nó đã mang trong mình thể chất hấp dẫn dã thú.

Thậm chí đôi khi, nó không cách nào giao lưu cùng với các thú nhân, nhưng lại có thể thuận lợi giao lưu với dã thú.

Giống như lúc nó nhận được bé con kia vậy, cũng là thú đuôi to trong rừng tìm đến nó, nói nó biết có một bé giống cái sắp chết đói. Vì thế nó mới nhặt được cô bé.

Cá vây lại ngày càng nhiều, Nam Mặc không thể ngừng tay, nó nhìn cá trong nước.

Nam Mặc: Đừng tới đây, ta không có thức ăn cho bọn mi đâu. Ta đang tập luyện, rất nóng nực.

Lũ cá như nghe hiểu được tiếng lòng của nó, chúng sôi nổi xoay đi, hất nước lên người Nam Mặc, khiến nó mát mẻ hơn.

Chỉ trong chốc lát, toàn bộ cá đều chạy biến đi.

Xà Vọng mở mắt, hắn nhìn về chỗ của Nam Mặc.

Vừa trong nháy mắt, hắn cảm nhận được hơi thở của dị năng.

Nam Mặc vẫn nghiêm túc dùng tay chẻ đá, chẻ rất nhiều, cũng chỉ tạo được một chút ấn ký.

Xà thú máu lạnh cao ráo đi tới dau lưng nó, con ngươi màu tím đen loé lên chút ánh sáng.

Bỗng nhiên, Xà Ảnh bế theo đứa nhỏ trở về, anh ta vô cảm lớn giọng gọi: "Lãnh chúa, tôi không cẩn thận động tới một ổ sói rồi."

Theo phía sau anh ta, mười mấy con sói hoang đang đuổi tới.

Xà Vọng quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt nhanh chóng lạnh lẽo.

Đáng nhẽ hắn không nên dẫn theo Xà Ảnh, phải mang theo Hồ Hôi mới đúng.

Khi Xà Vọng định tiến tới giải quyết lũ sói kia, Nam Mặc lại tiến lên trước, nó duỗi tay ngăn hắn lại.

Xà Vọng ngừng bước, hắn cúi đầu nhìn nhóc con nhỏ bé này, chờ đợi xem nó định làm gì.

Nam Mặc cũng quan sát hắn, thấy hắn đồng ý để nó ra tay.

Loại cảm giác này, khiến Nam Mặc rất thoải mái.

Xà Ảnh vô cảm chạy tới, Nam Mặc vẫn không di chuyển, đến khi những con sói đuổi theo Xà Ảnh tới gần nó mới bước đi.

Mười mấy con sói cảm nhận được một thứ gì đó, ồn ào giãy giụa.

Sau khi thủ lĩnh lùi bước, đám còn lại cũng rầm rộ lùi theo.

Xà Vọng lại nheo mày, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Nam Mặc.

Lũ sói đó cũng không phải tự nhiên mà ngừng tấn công, mà bởi vì trên người Nam Mặc tản ra hơi thở của dị năng.

Nam Mặc: Bọn ta vô tình làm phiền các ngươi, xin hãy trở về đi.

Đám sói đang định quay đầu rồi đi, phía xa, một con sói lông dài tru lên một tiếng.

Bầy sói như khôi phục lại ý thức, chúng né tránh Nam Mặc, đuổi theo về hướng của Xà Ảnh.

Xà Ảnh lại một lần nữa kêu lên: "Lãnh chúa không thể bỏ mặc tôi chứ."

Xà Vọng lạnh nhạt liếc anh ta, Xà Ảnh nổi da gà.

Sau đó, ánh mắt Xà Vọng lạnh như băng quét qua đám sói. Ánh mắt đó cực kỳ có tính áp đảo khiến dã thú hoảng sợ.

"Muốn chết sao?"

Bầy sói nháy mắt dựng đứng lông, chúng không hẹn mà khụy gối, đuôi cùng tai cụp xuống.

Nam Mặc nhìn bầy sói, lại nhìn Xà Vọng, nó tự biết mình không còn việc gì ở đây nữa.

Nam Mặc quay trở lại bên dòng sông nhỏ, tiếp tục công việc phá đá của mình.

Bầy sói vô cùng sợ hãi Xà Vọng, thấy hắn hơi buông lỏng một chút liền cụp đuôi chạy té khói.

"Lãnh chúa." Xà Ảnh ôm đứa nhỏ đứng cạnh hắn, bé gái đã được đút no sữa sói.

Xà Vọng thu hồi tầm mắt, nghiêm túc ngừng lại bên người Nam Mặc đang bận rộn.

Vừa rồi cảm nhận dị năng của hắn không bị lỗi, quả nhiên đứa nhỏ này đã thức tỉnh được dị năng.

Tuy nhiên, cấp bậc vẫn khá thấp, cho nên khi ra lệnh cho bầy sói vẫn bị một con sói khác phá hỏng.

Là dị năng vua của vạn thú sao?

Xà Vọng lấy lại bình tĩnh.

Vậy nên nó không thể nói chuyện không phải là vì tàn tật.

Mà là món quà được trời cao ban tặng.

******

Khác với bầu không khí lạnh nhạt ở đoàn người Xà Vọng.

Tại tháng Ưng Trắng, xung quanh Tư Yên cực kỳ ồn ào.

Sự biểu hiện xuất sắc của cô khiến ai nấy đều vỗ tay tán thưởng.

Cả ưng thú, hổ thú, tất cả đều bao quanh Tư Yên, hết lòng khen ngợi cùng sùng bái, hiện trường vô cùng náo nhiệt.

Thấy Tư Yên được tôn sùng như vậy, Hổ Khuyết lại nổi lòng ghen tỵ.

Hắn quá bực tức, bỗng nhiên lớn giọng nói: "Biết số học thì có gì đặc biệt chứ, thân là giống đực lại gầy yếu, không biết đi săn còn có thể làm được cái gì. Quả nhiên chỉ là một con thú chân mềm, con thú hoang nào cũng có thể tùy tiện cắn chết cậu ta."

Hổ Lực hung dữ trừng mắt liếc Hổ Khuyết.

Đám thú nhân bên cạnh Tư Yên yên tĩnh lại, họ đều đồng loạt nhìn Hổ Khuyết.

Kỳ thật, hắn ta nói cũng không sai, nếu chỉ biết tính toán thì không khác gì bộ lạc Hầu Hương, đều là thú nhân yếu đuối.

Cả đời chỉ có thể dựa vào những thú nhân mạnh mẽ hơn để sống sót.

Hổ Khuyết hiểu rõ điều đó, lại nhiều lẫn nhằm vào cô, Tư Yên cũng không chịu khách khí nữa.

Cô nhẹ giọng cười: "Đúng không? Tôi thật sự không hiểu, tại sao khi mọi người bàn về chuyện tính toán anh lại lái sang sức mạnh thế? Hay anh sợ tài năng của tôi sẽ khiến anh yếu đi?"

Tư Yên cười: "Bạn nhỏ Hổ Khuyết, da mặt của anh dày ngang cây cổ thụ kia vậy."

Hổ thú cao lớn thô kệch, làm sao biết cách nói móc mỉa, Hổ Khuyết nghe vậy mặt liền đỏ bừng lên: "Mi... Tư Diễm, mi cứ kiêu ngạo mà chờ đó đi!"

Tư Yên lại cười: "Chờ coi gì đây? Mà dù là gì đi nữa anh đều có thể thử."

Tư Yên nhìn thẳng vào mắt hắn ta.

Không phải là cô chưa cho hắn ta cơ hội giữ mặt mũi, đến mức như này, cô cũng không phải đối chọi gay gắt.

"Hổ Khuyết." Thanh âm trầm thấp của Minh Viêm vang lên.

Hổ Khuyết ngẩng đầu, sắc mặt càng thêm quẫn bách, hắn ta xoay người rời đi.

Tư Yên cười nói với Minh Viêm: "Ôi chà, ngài hổ nè, có vẻ ngài không quản được thú của mình nhỉ."

Minh Viêm trầm mặc nhìn Tư Yên.

Lá gan của cô đúng là ngày càng lớn.

Nhưng hắn vân nhìn ra được, cô đã tức giận.

Minh Viêm thấp giọng nói với Hổ Dung: "Nghỉ ngơi thêm một đêm, hôm nay chưa đi, ngày mai sẽ xuất phát."

Hổ Dung vui vẻ liên tục gật đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »