Chương 76: Đề bài của trí tẩu

Bất tri bất giác, xung quanh đã bị bao vây bởi rất nhiều thú nhân, có hổ thú, cũng có vài ưng thú tới xem náo nhiệt.

Bạch Hồng, Bạch Phượng đứng một bên, Minh Viêm cùng đám Hổ Kiều lại đứng một bên.

Ở giữa để một khoảng trống lớn cho Tư Yên cùng trí tẩu của Hầu Hương.

Cảm giác thật giống như Hoa Sơn đấu kiếm vậy.

Tư Yên cố nghĩ xem trí tẩu sẽ ra dạng đề bài gì, liền thấy ông ta ngồi xổm trên mặt đất vẽ ra hình tam giác vuông.

Trên mặt Tư Yên xuất hiện vô số dấu hỏi chấm.

Trí tẩu ngồi xuống, ông ta lắc mình biến hoá, vô cùng bình tĩnh ngồi bẹp xuống đất.

Ông ta chỉ vào hình tam giác: "Thầy nhìn nhé, cùng là những cây trẻ lớn ngang nhau, góc này là ba khúc tre, góc trên là bốn khúc tre, vậy xin hỏi, góc đối diện sẽ có bao nhiêu khúc tre?"

Tư Yên nhìn một cái, không cần nghĩ cũng biết: "Năm khúc."

Căn của tổng bình phương ba và bốn là năm.

Không cần phải động não.

Nhưng cô chỉ thuận miệng đáp, đồng tử trí tẩu lại đột nhiên căng thẳng.

Người của hai thành vây quanh cũng cúi đầu thảo luận.

"Thật sự là năm à?"

"Chúng ta đi chặt cây trúc ghép thử xem."

Người của hai thành cùng nhóm khỉ Hầu Hương chia thành ba nhóm đi thử.

Không có gì ngoài ý muốn, những cây trúc lớn ngang nhau thật sự ghép lại cần năm khúc.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tư Yên có chút thay đổi.

"Cậu ta đoán bừa à."

"Chắc chắn là đoán bừa rồi."

"Nhưng sao được, cái đó tính như nào chứ?"

Trí tẩy vỗ mông, chậm chạp đứng lên.

Ông ta cầm một nhánh cây, vẽ vòng tròn lên mặt đất, ở chính giữa vòng tròn vẽ một điểm tụ.

"Thầy Tư Diễm, lấy ví dụ khoảng cách giữa điểm tới các vị trí trên khung ngang nhau, bằng chiều dài nhánh cây, nếu vậy vòng tròn này dài bao nhiêu nhánh?"

Tư Yên chớp mắt.

Dễ vậy thôi sao?

Tính chu vi là xong.

2πR. π=3.14

Đáp án là 6,28 nhánh, nhưng thế giới này không có số lẻ, cô cũng không có cách giải thích rõ số lẻ là gì...

Tư Yên ngẫm nghĩ.

Thú nhân từ Hầu Hương bắt đầu ồn ào: "Không biết sao?"

Sau đó các ưng thú cũng ồn ào theo: "Quả nhiên cái kia chỉ là trùng hợp."

Người trong thành Hổ Đen dưới sự áp chế của Minh Viêm, không ai dám nói gì.

Tư Yên suy tư một lát, nói: "Không phải tôi không biết, mà là không thể giải thích."

Trí tẩu phất tay, nghiêm túc nói: "Thầy cứ thử nói đi."

Tư Yên gật đầu: "Nó sẽ ngang sáu nhánh cây, thêm một nửa nhánh cùng một chút xíu nữa."

Những người xung quanh chợt im lặng.

Sau đó lại ríu rít.

"Cậu ta nói cái gì thì là cái đó, cũng đâu chứng minh được rõ."

"Đúng thế, đúng thế, dùng nhánh cây lăn một cái là thấy khác liền."

Tư Yên quay đầu nhìn xung quanh: "Có thể chứng minh."

Trí tẩu cười nói: "Thầy nói thử xem."

Tư Yên cười: "Tôi cần một dây leo mềm mại chút."

Rất nhanh đám thú nhân xung quanh đã tìm tới dây leo to và mềm đưa cho cô.

Tư Yên vặn vẹo dây leo, xong bước tới bên cạnh hình vẽ của trí tẩu.

Hình vẽ của ông ta không được đẹp, Tư Yên cố định dây leo vào trung tâm, rồi do chiều dài với nhánh cây làm bán kính, sau đó xoay quanh điểm trung tâm tạo lên một đường tròn phù hợp quy tắc.

Rất nhanh, một đường tròn hoàn mỹ được vẽ lên, tất cả đều tròn mắt mở to.

Xem ra, thầy Tư Diễm này, thật sự có tài.

Tư Yên cầm nhánh cây lên khoa tay múa chân nói: "Đây là đường tròn, mỗi một điểm trên đường tròn đểu cách trung tâm một khoảng bằng với nhánh cây này."

Tất cả sôi nổi gật đầu, đều tập trung xem cô làm gì tiếp.

Tư Yên cẩn thận đặt dây leo vòng quanh đường tròn, cố định điểm đầu và điểm cuối của nó.

Tất cả vẫn không chớp mắt nhìn cô.

Sau đó, Tư Yên kéo dây leo ra, nó quay trở lại thành đường thẳng rũ xuống.

Đôi mắt trí tẩu sáng bừng: "Từ hình tròn thành đường thẳng sao!!"

Tư Yên cầm nhánh cây lên đo dây leo.

"Một, hai, ba,..." Mọi người vô thức đếm cùng Tư Yên.

“Bốn, năm, sáu…… Ôi trời, thật sự là sáu nhánh kìa!"

"Vẫn còn, vẫn còn nửa nhánh và chút xíu nữa."

Tư Yên cắt nhánh cây trồng tay thành hai đoạn, sau đó tiếp tục cắt đôi.

Cuối cùng cầm một phần tư nhánh cây tới.

Quả nhiên là vừa khít! Chỉ dư 0,03 có thể bỏ qua.

"Uầy!!! Thật sự là vừa vặn kìa!!!"

"Trời ơi, cậu ta làm được rồi!!"

"Đây là đề bài của trí tẩu đó!!!"

Ánh mắt trí tẩu tràn đầy sùng kinh. Ông ta đứng lên, cung kính nói: "Thầy Tư Diễm quả thực là người tài giỏi, ta bái phục."

Người tài giỏi?

Tư Yên không có tâm tình nhận cái danh này, cô không nhịn được ngáp một cái, khóe mắt treo vài giọt nước mắt.

"Ngại quá, tối qua tôi ngủ không ngon." Tư Yên cười mỉa mai.

Liên tục ba đêm đều mơ thấy tên ác ma màu tím kia, quả thực ngủ không ngon.

Trí tẩu sâu xa nhìn Tư Yên, tiếp tục nói: "Không biết sau khi ngày rực lửa kết thúc, thầy Tư Diễm có nhã hứng ghé qua Vạn Thú Thành một chuyến không. Chỉ có nơi như Vạn Thú Thành, mới có thể phát triển trí tuệ tài hoa của ngài."

Tư Yên cười ha ha: "Chuyện đó để sau hãy nói đi."

Trí tẩu xoa chòm râu, cười: "Mong ngài sẽ để chuyện này trong lòng. Ta sẽ tới nơi đó trước, ở Vạn Thú Thành đợi ngài."

Tư Yên kỳ quái nhìn vào mắt trí tẩu.

Không biết từ lúc nào, Minh Viêm đã đi tới bên cô, hắn thấp giọng hỏi: "Tối qua không nghỉ ngơi được sao?"

Tư Yên vô thức gật đầu.

Minh Viêm nói: "Muốn ngủ tiếp không?"

Hổ Khuyến thấy Minh Viêm quá thiên vị Tư Yên, lập tức tiến tới nghiêm nghị nói: "Thành chủ, hiện tại chúng ta cần nhanh chóng đi tới hồ Ám Nhật. Làm sao có dư thời gian để cho thầy ấy ngủ chứ?"

Minh Viêm lạnh lùng liếc mắt nhìn Hổ Khuyết, hắn ta kiên cường không lùi bước.

Tư Yên nói: "Giờ đi sao? Quả thực nên đi thôi."

Thời tiết ngày càng nóng lên, cũng không thể dừng chân ở thành Ưng Trắng lâu hơn được."

Đúng lúc này, Bạch Phượng bay xuống bên cạnh bọn họ.

Ba đứa nhỏ lập tức dựng vảy cảnh giác.

Ánh mắt chúng không chút chào đón mà cảnh giác nhìn chằm chằm chim ưng lớn có tâm địa xấu xa này.

"Bạch Phượng." Tư Yên chào hỏi.

"Tư Yên." Đôi lông mi mỹ lệ hệt như cây quạt nhỏ của Bạch Phượng hơi chớp, hắn treo lên nụ cười dịu dàng nói: "Bây giờ cô muốn tới hồ Ám Nhật sao?"

Tư Yên gật đầu.

Bạch Phượng khe thở dài: “Vậy chẳng phải sắp tới ta sẽ không được nhìn thấy cô sao?"

Tư Yên xấu hổ cười, không biết nên trả lời câu này như nào.

Minh Viêm đứng bên cạnh lại có chút không vui: "Ngài Bạch Phượng, Tư Diễm là thầy giáo của tộc ta, nơi cậu ấy sẽ tới, không liên quan đến ngài."

Bạch Phượng cười, tiếp tục nói: "Chắc thành chủ Minh Viêm không biết hồ Ám Nhật đã bị một thế lực chiếm lĩnh rồi nhỉ?"

Minh Viêm nhíu mày: "Thế lực nào?"

"Lãnh địa Hư Vọng của phương đông."

"Lãnh địa Hư Vọng, sao có thể?... Chẳng lẽ..." Minh Viêm ngạc nhiên.

Bạch Phượng cười: "Không sai, lãnh chúa Hư Vọng, Xà Vọng đã tỉnh dậy."

Sắc mặt Minh Viêm trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

Nghe tới đó, lông mày Tư Yên hung hăng nhảy dựng.

Xà Vọng? Tên ác ma đó á?