Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Con Phản Diện Rất Bám Người

Chương 75: Lại mơ thấy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tối đó, Minh Viêm bê một bát thịt mới đến, hắn do dự đứng cách không xa chỗ nghỉ Tư Yên.

Tư Yên dỗ ba đứa nhỏ đi ngủ xong, đứng lên mới thấy Minh Viêm, cô đi tới cạnh hắn.

"Minh Viêm?" Cô tò mò gọi.

Minh Viêm im lặng nhìn cô một lúc lâu mới đưa bát thịt cho cô.

"Thành Ưng Trắng đã bồi thường khá nhiều thứ cho chúng ta, thịt này là của cô."

Thành Ưng Trắng quả thật đã đưa cho bọn họ rất nhiều đồ, lông chim ưng, cùng vài cục đá mà bọn họ ưa thích.

Đá vô dụng, đều bị ném bỏ hết, nhưng lông chim lại được giữ lại để làm trang phục cho giống cái.

Còn bát thịt này, là từ con mồi mà Minh Viêm săn được, là khối thịt ngon, chất lượng nhất.

Tư Yên nhận bát, nói cảm ơn, sau đó quay về ngủ cùng bọn nhỏ.

Minh Viêm nhìn cô vào trong, ánh mắt xa xăm, bóng lưng rộng lớn phảng phất sự cô độc.

*****

"Bộ lạc muốn tôi đi hầu hạ tên xà thú máu lạnh đó sao?" Giống cái thét lên chói tai, "Không thể nào, tôi không đi, tại sao tôi phải đi lấy lòng một con rắn chứ!"

"Bộ lạc muốn cô làm khế ước với tên xà thú đó."

"Khế ước? Tên giống đực đó là kẻ điên, các người còn muốn tôi lập khế ước với hắn? Chỉ cần tôi bước chân vào hang động, chắc chắn sẽ bị ăn thịt!!!"

"Nhưng... Lãnh địa Hư Vọng yêu cầu chúng ta tiến công một giống cái. Cô là người được bộ lạc chọn."

"Tôi không đi!!" Giống cái lại thét chói tai, "Tôi không đi! Tôi không đi!!!!"

"Thứ giống cái ngu xuẩn này nữa, có nói nữa con bé cũng không hiểu, ném nó vào, ném nó vào trong động rắn đi!"

".... Đại tiểu thư! Không được đâu! Tế tư rất coi trọng nhị tiểu thư đó!"

"Con bé không vào thì tôi vào sao? Muốn tôi, thay thế con bé đi chết à."

Tư Yên không ngờ, sau khi ngủ một giấc cô lại mơ thấy.

Giấc mơ này ngày càng có thêm nội dung mới mẻ.

Nhưng phần kế tiếp lại giống với trước đây, cô bị xách tới, ném vào trong hang.

Trăn anaconda khổng lồ quấn đuôi vào cô, cô cũng lười chẳng thèm kháng cự.

Mơ thôi mà.

Một lúc xảy ra hai chuyện khác nhau, dù cô không thích làm chuyện đó với rắn. Nhưng cô biết con rắn lớn này sẽ không cuốn chết mình, không sợ.

【Tư Yên.】

Đệt, lại nữa rồi, lại xuất hiện cảnh liên kết giấc mơ rồi sao??

Ác ma ơi, đừng nói gì nữa, xấu hổ quá, thật sự rất xấu hổ đó!!!!

【Liên kết giấc mơ là cái gì?】

Đừng hỏi, tôi lười giải thích lắm.

【Chuyện này dù vẫn diễn ra, nhưng chỉ là cảnh trong mơ.】

Tư Yên cảm giác mình bị vảy rắn lạnh lẽo đè ép, cô rất muốn dùng sức nhổ một mảnh.

【Giấc mơ này, không thể ngừng lại, cũng không thể thoát khỏi.】

Tôi mạnh hơn anh đó, để tôi thoát được không!

Tư Yên cảm nhận được giọng điệu của hắn khác với hôm qua, nên cũng buông thả hẳn.

Cứ xuôi theo dòng của giấc mơ, nằm im hưởng thụ.

Tư Yên đột nhiên thấy khá là lúng túng.

【 Tư Yên, giống đực khi ở trong trạng thái hình thú mà giao phối cùng giống cái, sẽ tăng khả năng thụ thai hơn.】

Tư Yên: “……”

Vãi!

*******

Tư Yên bừng tỉnh, vừa mở mắt ra, cô đã thấy ba đứa nhỏ đang vây quanh mình.

Cô hoảng sợ, bật dậy lùi về sau: "Sao thế?"

Tây Thanh nhẹ nhàng thở ra, Đông Xích đứng thẳng người còn Bắc Tễ lại rất vui vẻ: "Mẹ tỉnh rồi!"

Tư Yên mê man, Bắc Tễ xoay người, lạch bạch bê một cốc nước tới: "Mẹ, súc miệng đi ạ."

Tây Thanh xoay người, bé con đáng yêu bê một chậu nước tới: "Nguồn nước ngày càng ít dần, chút nước này cũng không dễ có được, mẹ rửa mặt đi."

Đông Xích bê chút quả mộng tới: "Ăn sáng."

Tư Yên: "...."

Vui tới phát khóc, có đám nhỏ tốt như vậy, cần gì giống đực nữa chứ!

Tư Yên hưởng thự phúc lợi từ bọn nhóc.

Bắc Tễ bước tới kéo tay cô: "Mẹ ơi..."

"Sao thế?" Tư Yên ngồi xổm xuống dịu dàng hỏi.

Chủ đề chính đã tới.

Bắc Tễ hơi cúi đầu, ánh mắt tủi thân: "Gần đây mẹ không quan tâm tới chúng ta nhiều."

Tây Thanh cũng cúi gặp mặt, buồn bã nói: "Muốn ở bên mẹ..."

Đông Xích im lặng, ánh mắt cũng hơi cô đơn.

Lòng Tư Yên mềm nhũn. Cô dịu dàng xoa đầu ba đứa nhỏ: "Hôm nay mẹ không có việc gì cả, sẽ ở cùng các con."

"Được ạ!" Bắc Tễ vui vẻ trở lại, ba đứa nhỏ không hẹn mà cùng cười lên.

Tư Yên nhìn chúng tung tăng nhảy nhót, cảm thấy lũ nhỏ mình nuôi dưỡng thật sự rất đáng yêu.

Bên ngoài truyền tới một trận ầm ĩ, Tư Yên cùng đám nhỏ đi ra xem, thấy bên ngoài đang vây quanh một vài thú nhân gầy gò, tay dài.

"Đó là tộc khỉ." Tây Thanh nói.

Tư Yên nghi hoặc nhìn: "Tộc khỉ? Họ tới đây làm gì?"

"Thầy Tư Diễm!" Hổ Dung thở hồng hộc chạy tới.

Tư Yên đánh giá từ trên xuống dưới Hổ Dung một lượt: "Hổ Dung, khôi phục không tồi nha."

"Đúng vậy, ít nhiều cũng nhờ phúc của thầy." Hổ Dung cười nói, "Chuyện lúc trước, thật sự rất xin lỗi."

Tư Yên xua tay, hào phóng nói: "Không sao."

Hổ Dung vuốt chòm râu cười khôn khéo: "Có phải thầy Tư Diễm không rất tò mò tại sao bộ lạc Hầu Hương lại xuất hiện ở đây đúng không?"

Tư Yên nhìn phía sau, cười nói: "Cũng không hẳn, tôi cũng không có nhiều sự tò mò như vậy."

Hổ Dung thấy vậy, vội la lên: "Sao lại không tò mò chứ, bọn họ tới đây cũng vì thầy mà."

Đông Xích ngẩng đầu nhìn Hổ Dung, ông hổ này quá dễ lừa, chưa gì đã bị mẹ làm rối trí.

Hổ Dung vội vã lôi kéo cô: "Chuyện thầy giảng dạy ở làng trâu kia đã truyền tới tai Hầu Hương, truyền tới trí tẩu của họ, nên tên trí tẩu đó đã dẫn theo mấy con khỉ chạy tới thành Ưng Trắng."

Ồ, là cái bài nhét gà thỏ chung chuồng kia???

Tư Yên hỏi: "Sao bọn họ biết mà tới nơi này tìm tôi?"

Hổ Dung: "Bọn khỉ không ngốc, đường từ thành Hổ Đen tới hồ Ám Nhật bắt buộc phải đi qua thành Ưng Trắng, Vì thế mới đuổi tới đây. Bọn họ cũng may mắn, đến chậm một bước thì chúng ta đã xuất phát rồi."

Hổ Dung, cao thâm khó đoán nhìn chăm chú Tư Yên: "Thầy Tư Diễm, người tới là kẻ thông minh nhất từ bộ lạc Hầu Hương, thầy không ngạc nhiên sao?"

Sao phải ngạc nhiên?

Văn hóa của thế giới này cùng lắm cao hơn các bộ lạc nguyên thủy một chút xíu, mà văn hóa của thế giới cô đã thuộc trình độ khoa học kỹ thuật tương đối phát triển.

Một thế giới còn không thể đếm hết các chữ số, sao có thể so sánh với thế giới của cô.

Chỉ sợ bọn họ còn không thông minh bằng đám lớp một của tiểu học.

Tư Yên ho nhẹ vài tiếng: "Thật ra tôi cũng hơi ngạc nhiên."

Hổ Dung thấp giọng nói: "Thì ra thầy chỉ đang giả vờ không ngạc nhiên. Tôi hiểu, tôi hiểu mà."

Tư Yên: “……”

Tư Yên đi theo Hổ Dung tới cạnh người tộc khỉ, thấy một đám thú nhân khỉ, trong đó, có một người khá giống khỉ đầu chó.

"Khỉ đầu chó?" Tư Yên thấp giọng kêu lên.

Hổ Dung nhanh chóng chặn miệng: "Thầy Tư Diễm, đó là trí tẩu!"

Các thú nhân thành Hổ Đen trông có vẻ cao to, thô lỗ, nhưng trong xương cốt bọn họ đều đặc biệt tôn sùng văn hoá đếm số.

Hổ Dung còn là người cực kỳ tôn kính người thông minh, trí tẩu của tộc khỉ, càng là đối tượng sùng kính hơn cả.

Đến cả Tư Yên, mặc dù cô đưa ra những ý kiến không tệ, đôi khi cũng thấy tính toán, nhưng đại đa số người trong thành đều không coi cô là người giỏi về số học nhất.

Mấy người bộ lạc Hầu Hương sau khi được các hổ thú giới thiệu Tư Yên, trí tẩu đầu chó kia kích động tiến tới, ông ta nắm lấy tay cô.

Ông ta run rẩy tay nói: "Ngài chính là, thầy Tư Diễm đã giải được đề bài về thú ò ó và thú tai dài sao? Thật trẻ, thật trẻ mà!"

Sự nhiệt tình này khiến Tư Yên không chịu được, cô hơi lùi ra sau tránh sự nhiệt tình quá khích của trí tẩu khỉ đầu chó.

"Nhìn thấy ngài khiến ta rất cao hứng, không biết ta có được hỏi ngài vài câu được không?". Trí tẩu kích động.

"Sáng ra đã phải phải làm bài sao?" Tư Yên xấu hổ cười.

"Thầy Tư Diễm... Xin ngài." Trí tẩu mở to đôi mắt khát vọng nhìn cô.

Tư Yên thở dài: "Hỏi đi, hỏi đi, nếu biết gì tôi nhất định sẽ nói."
« Chương TrướcChương Tiếp »