Chương 74: Diễn xuất của ba đứa nhỏ

Tư Yên lẳng lặng né tránh cô ta.

Giải Linh vồ vào khoảng không, ngơ ngác nhìn về khuôn mặt đầy bụi bẩn cùng ánh mắt không chút tạp trần của Tư Yên.

Đôi mắt thiếu niên sáng ngời, khi khách hăng hái.

Trái tim Giải Linh lại hơi rung động, nhưng vẫn trộm liếc mắt ngắm nhìn Bạch Phượng.

Nhìn Bạch Phượng ở vị trí gần như vậy, càng thấy hắn hoàn mỹ vô cùng.

Giống đực ưng trắng anh tuấn chậm rãi xoay người, hắn ngồi lên ghế gỗ, hơi dựa lên, khi nhìn Giải Linh, ánh mắt không còn chút dịu dàng nào, chỉ còn lại sự lạnh nhạt, và phảng phất một tia khinh bỉ.

Bộ dạng cao ngạo rõ ràng đang giữ khoảng cách.

Cô ta nhạy bén nhận ra được không thể trực tiếp tới gần Bạch Phượng.

Giác quan thứ sáu của Giải Linh rất mạnh, cô ta nhanh chóng dời mục tiêu, kích động nói với Tư Yên: "Anh Tư Diễm, anh không biết em đã tìm anh bao lâu rồi đâu. Ngài Minh Viêm cũng lo cho anh lắm đó, bây giờ anh về cùng em nhé?"

"Tất nhiên phải về." Tư Yên nhìn Bạch Phượng, "Tôi cần đi rồi."

Bạch Phượng khi nhìn Tư Yên, ánh mắt lại trở nên ấm áp: "Đợi một chút, ta đưa cô về."

Tư Yên nhìn lướt qua ưng thú đưa Giải Linh tới đây, cô chắc chắn mình không muốn hoà bình vui vẻ ngồi chung với Giải Linh.

Cô gật đầu với Bạch Phượng: "Được."

Giống đực đưa Giải Linh tới ánh mắt sàn quắc nhìn Bạch Phượng.

Đây là đại tế tư Bạch Phượng, là sứ giả Thần Thú, cũng là ưng trắng trong truyền thuyết mà anh ta không mấy khi được nhìn thấy đó!

Giống đực ưng trắng kích động, trái tim thình thịch thình thịch nhảy nhót.

Anh ta kích động: "Ngài Bạch Phượng đi cùng tôi sao?"

Bạch Phượng thanh lãnh kiểu ngạo, lạnh nhạt nhìn anh ta: "Cậu mang cô ta đi trước đi."

Giống đực ưng trắng cũng không thất vọng, nghe được thánh dụ từ đại tế tư, anh ta vẫn vui vẻ đưa Giải Linh ra khỏi tổ của Bạch Phượng.

******

Ở lãnh địa của ưng thú, ba đứa rắn con lại thấp thỏm nôn nóng.

"Đám ưng thú đúng là chẳng tốt lành gì, mẹ bị tên ưng trắng muốt kia mang đi không biết ra sao rồi." Tây Thanh nói.

Bắc Tễ rất lo lắng, nó đi tới đi lui.

Đông Xích lại trầm ổn như một người trưởng thành, nghiêm túc nói: "Có lẽ chúng ta nên tìm một người cha thứ hai."

Bắc Tễ tán thành: "Thế giới này quá nguy hiểm, không có cha, sẽ không ai bảo vệ được mẹ..."

"Xem ra chúng ta không thể... Tiếp tục độc chiếm bà ấy.." Đông Xích nói.

Hai đứa nhỏ gật đầu đồng tình.

Bắc Tễ: "Phải tìm một thú phu mới cho mẹ, em không muốn người quá yếu."

"Ít nhất cũng phải tử tình trở lên." Tây Thanh buồn bực nói, "Nếu bắt buộc phải cần cha mới, chúng ta phải chọn lựa thật kỹ."

Đông Xích: "Hai đứa thấy Minh Viêm sao? Hình như hắn đã biết mẹ là giống cái."

Bắc Tễ nhảy cẫng lên phản đối: "Nhưng hắn đâu đánh lại được tên chim ưng kia đâu, em không đồng ý!"

Tây Thanh: "Nhưng hắn còn trẻ, hơn nữa đã là thú nhân tử tinh rồi."

Bắc Tễ cãi lại: "Thú nhân tử tinh thì sao chứ! Hắn đánh không lại tên chim ưng kia! Nếu cha chúng ta ở đây, Em không tin ông ấy lại không đánh được đám chim ưng đáng ghét đó."

Đông Xích nói: "Không nhẽ em muốn nhận tên chứ đó?"

Bắc Tễ lắc đầu: "Không muốn! Mẹ xinh đẹp dịu dàng như vậy, em không đồng ý chim ưng đáng ghét làm cha thứ hai của mình."

Thú nhân thành Hổ Đen chắc không ngở tới, thành chủ đáng kính mà họ tôn sùng, giờ đây lại bị ba đứa nhãi con bốn tuổi thảo luận và ghét bỏ.

"Nhìn kìa, là tên chim ưng lớn đó!" Bắc Tễ chỉ lên trời.

Tây Thanh cùng Đông Xích ngẩng đầu lên, Đông Xích lập tức nói: "Mẹ ở trên lưng hắn, mau về thôi!"

Ba đứa nhỏ nhanh chóng chạy về hang động, Tư Yên vừa bước xuống, ba đứa đã về tới nơi. Chưa kịp để cô định hình, chúng đã nhào lên chắn trước mặt Tư Yên, căm ghét nhìn Bạch Phượng.

Bạch Phượng cúi đầu nhìn chúng, ưng xà thù địch, hắn cũng chẳng vui vẻ khi nhìn bọn chúng.

Bắc Tễ tiến lên nửa bước, bảo vệ Tư Yên: "Ngươi tốt nhất nên tránh xa anh cả của bọn ta ra!"

Bạch Phượng híp mắt nhìn ba đứa nhỏ, lại nhìn Tư Yên, cười: "Chúng là con của cô nhỉ."

Đông Xích Tây Thanh Bắc Tễ: “……”

Mẹ lộ thân thật giống cái của mình rồi à?

Quả nhiên, cỏ diệt mùi có hữu dụng cũng không lừa được các thú nhân mạnh.

Tây Thanh lạnh lùng: "Bọn ta không thích ngươi, tốt nhất ngươi nên từ bỏ ý định làm cha của bọn ta đi."

Bắc Tễ: "Đúng thế, bọn ta không thích ngươi đâu."

Đông Xích cũng lạnh nhạt nói theo: "Đám ưng thú chẳng có ai tốt đẹp cả."

Tư Yên thấy rất ngại.

“Đông Xích, Tây Thanh, Bắc Tễ……”

Chuyện này không lớn, không nên ồn ào như thế mà.

Bạch Phượng kiêu ngạo ngẩng đầu, ngữ điệu bình đạm, lại nói ra lời hoàn toàn ngoài ý muốn của Tư Yên, "Ta cũng đâu thích các ngươi."

Tư Yên: “……”

Tư Yên nhìn bốn người đối chọi nhau, nhất thời cảm thấy rất là đau đầu.

"Dừng dừng dừng, đừng ồn ào nữa, bỏ qua hết đi. Mẹ chỉ mua lại hạt kê từ hắn thôi." Tư Yên nói.

Đông Xích cẩn thận nhìn khuôn mặt tràn đầy than đen của Tư Yên, thấy có điểm khác với lúc trước, nó nhanh chóng dựng vảy, "Hắn ta thấy mặt mẹ rồi. Đáng chết!"

Tư Yên: “……”

Tây Thanh: “Con phải gϊếŧ hắn!”

Sau đó, ba đứa nhỏ hung dữ nhắm vào Bạch Phượng.

Bạch Phượng không chỉ hóa giải chiêu của chúng rất nhanh, còn đánh bay từng đứa một.

Tư Yên chạy tới, một phen bắt được từng đứa, cô đặt chúng sang một bên.

Tư Yên thấy ba đứa nhỏ đều bị thương, nháy mắt liền nổi giận: "Ngài làm gì đó!"

"Ngài là một ngươi lợi hại như vậy rồi, còn so đo với đám nhỏ làm gì!?" Tư Yên không vui nói.

Ánh mắt ấm áp của Bạch Phượng hơi lạnh xuống, hắn nhìn Tư Yên, ẩn sâu bên trong đôi mắt đó giấu đi vài phần buồn bã.

"Chúng là trẻ con, nhưng chúng cũng động tay trước." Bạch Phượng nói.

Tư Yên bảo vệ ba đứa nhỏ sau lưng mình: "Đúng là chúng ra tay trước, ngài phòng vệ và đánh trả cũng hợp lý, những đâu nhất thiết phải ra tay mạnh như vậy chứ!?"

Ba đứa nhỏ rất ăn ý làm ra vẻ vô cùng thảm, giống như ngay giây sau chúng sẽ chết vậy.

Bạch Phượng trầm mặc, nhìn ba đứa nhãi con diễn kịch, lại nhìn Tư Yên.

"Xin lỗi, lần sau ta sẽ khống chế lực."

Bạch Phượng tự nhiên xin lỗi khiến Tư Yên không kịp phản ứng.

Không đợi cô nói tiếp, hắn đã vỗ cánh bay đi.

Cách Bạch Phượng xin lỗi rồi rời đi luôn khiến Tư Yên mê man, cô tự hỏi có phải mình đã làm sai gì không.

Nhưng ba đứa nhỏ lại nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô.

"Mẹ ơi, con đau quá..." Bắc Tễ xoa vết trầy xước trên người, hai mắt ngập nước, vô cùng đáng thương nhìn cô.

Tây Thanh cũng nói: "Mẹ, Tây Thanh cũng bị thương rồi."

Đông Xích cắn môi, nói: "Ta cũng bị thương, bà xem đi."

Tư Yên biết chút y thuật, sao có thể không nhìn ra chúng đang làm nũng.

Nhưng hết cách rồi, cô cũng không chịu được chúng làm nũng như vậy.

"Được rồi, được rồi. Từng đứa một, lại đây để mẹ chữa cho."

Nghe vậy, ba đứa nhỏ nhìn nhau cười.

Sự đáng yêu của chúng quả nhiên vẫn tốt hơn đám giống đực đẹp đẽ bên ngoài.

Nghĩ vậy, ba đứa nhỏ lôi kéo Tư Yên vào trong nơi nghỉ ngơi. Chúng quấn lấy cô, không cho cô tiếp xúc cùng ưng thú bên ngoài.

Tư Yên cẩn thận xử lý miệng vết thương cho bọn nhỏ, thật sự một chút cũng không thể rời đi được.