Chương 7: Ta không tắm

Tây Thanh thấy Tư Yên mắng Hùng Nại với bốn con gấu kia, quay sang hỏi Bắc Tễ: "Bắc Tễ, đầu óc của giống cái xấu ca này hỏng rồi à?"Bắc Tễ gật gật đầu, nghiêm túc đáp: "Em nghe nói có một loại vu thuật sẽ khiến người khác trúng tà."

Tây Thanh: "Có nghĩa là bà ta trúng tà rồi?"

Bắc Tễ lẩm bẩm: "Nếu không thì sao bà ấy sẽ cho rằng chúng ta không ăn trộn chứ, cũng sẽ không đánh người xấu rồi bắt người ta xin lỗi bọn mình? Thậm chí... Sẽ chịu đánh giống cái khác vì chúng ta."

Tâm trạng bực bội của Tư Yên vẫn chưa nguôi bớt, cô thở phì phò nói với hai đứa nhóc đang thầm thì bên cạnh:

"Đi về với ta!"

Tây Thanh với Bắc Tễ nhìn nhau.

Trở về ăn đánh đúng không.

Giống cái xấu xa vẫn mãi là giống cái xấu xa, tính tình không thể thay đổi!

Hai đứa nhóc về hang động, buổi sáng bỏ trốn để không bị đánh, bây giờ chắc chắn trốn không được nữa. Chúng thấp thỏm ngồi trong hang động chờ Tư Yên đánh, lại thấy cô ôm đống cỏ khô ở bên ngoài vào, đặt nó dưới tấm da thú, thử qua cảm thấy mềm hơn hẳn.

Hai đứa nhóc co mình trong góc nhìn cô, dù sao cũng không phải lần đầu, cứ ngồi đợi đi.Nhưng đợi mãi chỉ thấy Tư Yên khảy đống củi, đốt lửa lên, sau đó lấy mấy quả đỏ còn thừa cho vào nướng.

Tây Thanh nhỏ giọng nói: "Giống cái xấu xa có thể gọi thần lửa từ bao giờ?"

Đối với thú nhân, lửa là một sự tồn tại thần thánh, mà trong tộc cũng chỉ có trưởng tộc sở hữu mồi lửa để tạo lửa, phần lớn những thú nhân trong các bộ tộc đều ăn đồ sống.

Hôm qua hai đứa cũng có nghi ngờ nhìn lửa, nhưng lúc đấy cũng không có mấy tâm tình để chú ý nhiều. Nhưng hôm nay chúng lại thấy Tư Yên có thể tạo lửa một cách dễ dàng như vậy, trong lòng liền càng nghi ngờ.

Bắc Tễ lắc đầu: "Không biết, có lẽ bị chiếm xác thật rồi."

Tây Thanh nhíu mày: "Bị yêu ma chiếm xác là có thể khống chế thần lửa à?"

Tư Yên mắng đống thịt còn dư hôm qua ra nướng, rồi lại rắc chút muối tiêu xây. Sau đó mới gọi hai đứa nhóc kia tới: "Lại đây ăn đi!"

Tây Thanh nắm chặt Bắc Tễ, nó thấy vậy cũng không cử động.

Thu phục mấy đứa bé phản diện cũng không dễ dàng. Hiện tại Tư Yên cũng không vội, cô ăn khoai tây nướng, rồi lại ăn thịt, ăn sau thì bỏ ra ngoài.

Sau khi cô đi không lâu, hai đứa nhóc nhìn nhau. Kỳ lạ quá, giống cái xấu xa... Vậy mà không đánh chúng nó.

Hai đứa đã đói tới không thể chịu nổi rồi, nhanh chóng chạy tới, khoai tây với thịt nướng vẫn nóng, nhưng... Ăn cũng rất ngon!

....

Tư Yên tìm được một khúc gỗ lớn, liền cố gắng kéo về hang động. Cô muốn tạo thành một cái thùng lớn có thể tắm rửa. Nhưng cô lại không thể hoá thành hình thú giống những thú nhân giống đực kia, có thể dùng móng vuốt của mình để mài thùng. Mặc dù cô có một con dao bạc, nhưng nó khá nhỏ, nếu đung để mài gỗ thì chắc chắn sẽ hỏng sớm.

Làm thùng kiểu gì bây giờ...

Trong lúc nhất thời, Tư Yên rơi vào ưu sầu.

Hai đứa nhóc trong hang đã ăn no, nên rảnh rỗi nhìn chằm chằm cô.

Tây Thanh đột nhiên mở miệng hỏi: "Giống cái xấu xa, bà đang làm gì đó?"

Tư Yên: "Ta muốn làm cái thùng."

Bắc Tễ: "Thùng là cái gì?"

Tư Yên khoa chân múa tay một chút, "Chính là như thế này này, một khúc gỗ lớn, bên trong đυ.c rỗng, có thể làm đồ chứa nước. Nhưng hiện tại ta không biết cách nào có thể đυ.c rỗng nó."

Bắc Tễ nghi hoặc nhìn cô, hỏi: "Không phải bà có một cái vảy rắn à?"

Tư Yên quay đầu: "Vảy?"

Bắc Tễ gật đầu: "Chính là vảy rắn mà cha để lại."

Tư Yên chớp chớp mắt, cô nghĩ lại, lúc dọn dẹp nhà có thấy một mảnh vảy màu tím hơi trong suốt, nó vừa tổ vừa đẹp. Lúc đấy không biết dùng để làm gì, nhưng vì khá đẹp nên cô đã tùy tiện đặt nó ở... À, ở trên mép giường.

Tư Yên nhanh chóng tìm quanh mép giường, quả nhiên tìm được một mảnh vảy rắn xinh đẹp.

Mảnh vảy này còn to hơn cả bàn tay của cô, Tư Yên đột nhiên nghĩ tới, vảy của cha bốn đứa nhóc đã lớn như này rồi, vậy thì bản thể của hắn còn lớn như nào nữa!

Tư Yên quay sang hỏi hai đứa nhóc: "Vảy rắn này dùng như nào thế?"

Tây Thanh khinh khỉnh nhìn cô một cái, Bắc Tễ nói: "Giống cái, bà dùng nó bào gỗ thử xem."

Tư Yên nghe vậy, liền ôm gỗ bào, rất nhanh khúc gỗ cứng ngắc như biến thành đậu hũ, rất dễ dàng bị cắt ra.

"!" Thứ này còn dùng tốt hơn dao của cô nhiều!

"Thứ này dùng tốt thế." Tư Yên nhịn không được nói.

Bắc Tễ đáo: "Cha là thú nhân rất mạnh, tiếc rằng bà lại không thích ông ấy."

Tư Yên nhìn vảy rắn. Cha của mấy nhóc phản diện chắc chắn là trùm cuối, sức mạnh đương nhiên rất lớn. Nhưng cũng không liên quan đến cô, cô không định đi kết đôi với thú nhân.

Huống hồ cô còn sợ rắn nhất nữa.

Có đồ tốt trong tay, Tư Yên nhanh chóng bào khúc gỗ ra, rồi sửa sửa một chút, rất nhau làm được hai cái thùng gỗ lớn.

Một cái thùng nhỏ đựng nước, một cái thùng lớn để tắm.

Làm xong xuôi, cô cất vảy rắn quý giá hơn dao đi, cầm thùng nhỏ đi ra suối múc nước rồi đổ vào thùng lớn.

Hai đứa nhóc nhìn cô chằm chằm, không hiểu cô đang muốn làm cái gì.

"Tây Thanh, ra đây tắm đi." Tư Yên nói.

Sắc mặt Tây Thanh trầm xuống: "Ta không tắm!"

Tư Yên: "Con không tắm thì sẽ bị ngứa đấy."

Tây Thanh: "Ngứa quen rồi."

Sắc mặt Tư Yên tối đi: "Không tắm thì nhịn ăn tối!"

Tây Thanh hừ một tiếng, giống cái xấu xa này không đánh thì cũng là bỏ đói nó, có mỗi mấy chiêu lặp đi lặp lại: "Không ăn thì không ăn!"

Tư Yên hơi tức, cô nhìn về phía Bắc Tễ: "Bắc Tễ, con ra đây tắm đi!"

Bắc Tễ hơi do dự, nó đi tới. Tây Thanh thấy vậy, cảm giác như vừa bị phản bội, "Bắc Tễ!"

Tư Yên nói: "Ta gội đầu cho con trước."

Tư Yên để đầu Bắc Tễ cúi xuống, dội nước làm sạch tóc nó, Bắc Tễ rất ngoan, ngồi im không nhúc nhích.

Gội sạch đầu rồi Tư Yên để nó ngồi vào trong thùng, bắt đầu kì cọ qua.

Sau khi tắm sạch sẽ, bé con trắng trắng mềm mềm không khác gì sữa bò, Tư Yên bị sự đáng yêu đó đánh bại.

Tây Thanh lẳng lặng nhìn cô tắm cho Bắc Tễ, không biết đang nghĩ gì. Bắc Tễ được tắm sạch sẽ, đang định quấn lại tấm da thú lên thì bị Tư Yên ngăn lại.

Tây Thanh lập tức xông lên, giận dữ nói: "Giống cái xấu xa kia, bà dám bắt nạt Bắc Tễ à! Bà muốn làm nhục thẳng bé hả!?"

Rắn có hai cái đó. Người rắn trưởng thành không để ý tới, còn cảm thấy nó rất lợi hại. Nhưng những bé rắn còn thì lại thường xuyên bị bắt nạt bởi cái thứ đó.

"Hai đứa đang nghĩ cái quái gì vậy!" Mặc dù lúc tắm cô cũng bị

chuyện rắn có hai cái làm cho kinh ngạc, nhưng vẫn nhớ là hai nhóc con giống con người này là người rắn.

"Ta chỉ định đi giặt tấm da thú đấy thôi." Nói rồi cô đưa tay qua nách Bắc Tễ, quấn tấm da thú nhỏ bế bổng nó lên lau sạch rồi đặt nó lên giường.

Da thú được lót cỏ khô giờ đã trở nên mềm mại hơn bao giờ hết. Tư Yên lấy tấm da thú to ở trong nhà đắp lên người Bắc Tễ như cái trên. Tây Thanh thấy em trai được nằm trên giường, có chút hâm mộ.