Chương 64: Cho Tây Thanh mặt nạ

Lần nói chuyện này hiển nhiên không đạt được kết quả mà Minh Viêm muốn.

Trong bóng đêm, ánh lửa lập lờ qua lại.

Đôi mắt hắn tối đen, ánh mắt cố định trên người giống cái trước mặt. Giống như muốn nhìn ra được mục tiêu của cô vậy.

Hắn nhìn cô rèn thứ kim loại mình không biết, nhìn ánh lửa lập loè hắt lên mặt cô.

"Tư Yên." Trong đêm tối tĩnh lặng, giống đực lại chậm rãi mở miệng gọi, "Cô không tò mò vết sẹo trên mặt ta sao?"

Cô nhìn hắn, mồ hôi trên mặt lấp lánh dưới ánh lửa. Cô gật đầu: "Tò mò."

Tư Yên lại câu khoé môi: "Ngài muốn nói bây giờ sao?"

Minh Viêm chậm rãi trả lời: "Ở thế giới này, giống cái không chỉ có được sự bảo vệ của giống đực, mà còn của cả Thần Thú."

"Thần Thú." Tư Yên khó hiểu, chẳng lẽ thứ đó không chỉ là tín ngưỡng?

Thế giới này thực sự có thần à?

Minh Viêm đưa ngón tay thô to của mình chạm lên hai vết sẹo, tiếp tục nói: "Thần This dù đã rời đi, nhưng sự bảo hộ với giống cái vẫn còn. Hai vết sẹo trên mặt này có, bởi vì ta đã gϊếŧ hai dòng cái."

Tư Yên khϊếp sợ: "Ngài đã gϊếŧ hai giống cái?"

Minh Viêm khẽ cười: "Đúng vậy, ta đã gϊếŧ mẹ của mình, và cả chị gái cùng mẹ khác cha của mình."

Giống đực nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt của cô không khác với những gì hắn đã tưởng tượng.

"Cô không hỏi vì sao ta gϊếŧ hai người họ à?" Minh Viêm đột nhiên hỏi.

Tư Yên cũng không biết mình nên làm gì, cuối cùng chỉ lắc đầu: "Không cần nhớ lại. Ký ức không vui thì không cần nghĩ lại."

Con người Minh viêm hơi lập loè, khóe miệng lại nổi lên tự giễu.

Quá khứ của hắn, vậy mà lại dơ bẩn tới nỗi cô cũng không muốn nghe.

Tư Yên thấy hắn có gì đó hơi sai: "Minh Viêm?"

Giống đực cao lớn đứng dậy: "Ta phải đi rồi. Cô cũng chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát tới hồ Ám Nhật."

Tư Yên gật đầu: "Được."

Thú nhân hổ đen đứng ở nơi cao quý nhất, nhìn về phía ánh trăng lạnh băng phía xa.

Sắc mặt hắn lạnh lùng không có chút hơi ấm.

Tây hắn nắm lấy thân cây, dưới sức mạnh bạo ngược, thân cây bị đập nát.

Thế giới này có loài báo tuyết và cả báo đốm, lại chỉ duy nhất hắn là hổ đen. [Ở đây là hổ đốm trắng và hổ đốm vàng, hai loài này cũng là lai tạo hiếm nên =))))]

Ngày hắn sinh ra, đất trời đều tối đen như mực. Nhưng thành Hổ Trắng lại vui vẻ vô cùng, khắp nơi vui mừng.

Cha của hắn đã cho cả thành nhìn thấy hắn.

Đứa nhỏ hổ đen, tượng trưng cho Thần Hổ!

Từ đầu đến cuối, đều rất tốt đẹp.

Cho đến khi cha hắn chết trận, hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Người mẹ dịu dàng lại trở nên cố chấp.

Bà ta hận cha lắm, mà cha hắn thì đã chết.

Xong bởi vì vẻ ngoài cực kỳ giống cha, bà ta đã cởi hết đồ của hắn ép hắn đứng một góc, khiến hắn nhục nhã.

Không có bất kỳ một giống đực nào đứng ra giúp đỡ.

Còn hắn, gần như đã quen với việc trở thành đối tượng để mẹ phát tiết cảm xúc, cũng để mặc bà ta làm.

Mọi thứ đều trở nên sai từ đó.

Hắn thậm chí còn hận, hận cha mẹ mình đã tạo dựng lên một tương lai tốt đẹp như mơ.

Lại hận bọn họ, tự ý đánh vỡ viễn cảnh đấy.

Nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn.

Cho đến khi, người mẹ của hắn lại dùng ánh mắt như nhìn thứ đồ đê tiện nào đó, nói với hắn: "Minh Viêm, mày là thứ dơ bẩn, thứ đê tiện hạ lưu. Sao mày có thể trở thành thú nhân đá đỏ được cơ chứ. Thôi như này đi, mày thích tôi với chị gái mình đi. Con bé sẽ chăm sóc tốt cho mày."

Chính lúc này, Minh Viêm đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Hắn không hiểu gì hết, người mẹ này, chỉ vì sức mạnh của hắn nên nhất quyết không để hắn rời khỏi gia đình mình.

Một mặt thì ghê tởm chán ghét, mặt khác lại muốn ép khô hắn.

Hai người thân cận của hắn, hai người chung dòng máu, lại dùng mọi biện pháp tàn ác để chiếm hắn làm của riêng.

Mọi chuyện sau đó diễn ra rất nhanh.

Hắn gϊếŧ cả hai người họ.

Gϊếŧ mẹ và chị gái ruột.

Cũng trốn thoát khỏi gia đình khủng bố đó.

Nhưng gϊếŧ giống cái sẽ phải chịu hình phạt sét đánh.

Hắn nhớ rõ ngày đó, cái ngày trời giáng xuống tia sét màu tím ấy, hắn còn tưởng mình đã chết rồi.

Nhưng, hắn lại với có thể sống sót sau hình phạt.

******

Bên giường đá, Hổ Dung – người đã chịu rất nhiều vết thương, tỉnh dậy.

Có thể tỉnh lại, nguy hiểm gần như không còn.

Người hắn đầy vết thương, nhưng không quá nặng, hắn ngồi dậy, nhìn thấy thân ảnh cao lớn ngồi bên ngoài nhà đá.

Hắn có chút khổ sở mà lắc đầu.

Thành chủ của họ, thật sự là quá khổ.

"Ngài Hổ Dung!" Hổ Khuyết lập tức tiến tới đỡ hắn.

Hổ Dung cử động thân thể, lại nhìn Minh Viêm.

Tuổi còn nhỏ, mất đi cha mẹ, đôi tay lại dính đầy máu của người thân, trên mặt thì in dấu vết đi theo cả đời.

Chỉ vì dấu vết này, đủ để khiến giống đực tuấn lãng phong thần nhất thành Hổ Trắng, biến thành kẻ xấu xí nhất.

Minh Viêm chạy thoát khỏi sự truy đuổi của thành Hổ Trắng, trải qua nhiều khó khăn, vất vả lắm mới có ngày hôm nay.

Mà hắn cố đứng vững như vậy, cũng chỉ vì sống sót.

Hổ Dung biết mọi thứ về Minh Viêm, bởi hắn là bác của Minh Viêm.

Hắn quan sát từ khi thiếu niên hổ đen trài qua cơn hoảng loạn, cho đến khi chậm rãi trưởng thành, lập lên thành trì, chiếm cứ một phương.

Nhưng hắn cũng tin rằng, vết thương quá khứ mà Minh Viêm luôn cố che giấu sẽ không thể nào mất đi được.

"Ta luôn cảm thấy, nếu có một giống cái nào đó có thể thật lòng yêu ngài ấy, có lẽ ngài ấy sẽ thoát khỏi trói buộc với sự sợ hãi giống cái." Hổ Dung nghĩ, "Nhưng thành chủ có vẻ cũng không thích giống cái. Giống cái hoa tâm, rất đáng sợ."

Từ nhỏ Minh Viêm đã phải chứng kiến những giống cái không từ thủ đoạn để đến với giống đực, hắn tự mình trải qua, cũng vì thế mà chán ghét và sợ hãi giống cái.

Hắn lớn lên, trở nên mạnh hơn vì mục đích duy nhất, vì tự do.

********

Tư Yên vẫn ngồi mài chế thỏi bạc đã nung chảy.

Cô dập lửa, ngắm nhìn chiếc mặt nạ xinh đẹp do bản thân chế tác, xác định nó không có vết nứt nào.

Đúng lúc này, Hổ Lực gọi to ở bên ngoài: "Thầy Tư Diễm, Hôm nay chúng ta sẽ đi tới hồ Ám Nhật, xin ngài hãy chuẩn bị sẵn sàng."

Tư Yên đi ra liền thấy tên to cao Hổ Lực.

Anh ta thấy cô, bối rối cúi đầu, một lúc sau mới đưa tảng thịt sau lưng mình ra: "Thầy Tư Diễm, đồ ăn đi đường."

Tư Yên nhận đồ: "Cảm ơn anh."

Hổ Lực lại nói: "Không cần cảm ơn... Đây là thành phân phát."

Nói rồi, giống lực to cao như gấu chạy nhanh đi.

Tư Yên quay vào trong, sửa soạn lại đồ cần thiết.

"Chuẩn bị đi sao ạ?" Bắc Tễ dò hỏi.

Tư Yên xoa đầu nó: "Tai họa ngày càng tới gần rồi. Nước sông khô cạn, lại còn sâu bệnh tấn công, đồ ăn gần đây cũng giảm. Hiện tại rất thích hợp để đi."

Ba đứa nhỏ nhanh chóng gật đầu.

Lúc này, Tư Yên ngồi xổm xuống trước mặt Tây Thanh, nó bị cô nhìn chằm chằm, lập tức đỏ mặt.

Tư Yên: "Con chờ chút."

Cô lấy chiếc mặt nạ bạc làm cả đêm ra, cười nói: "Con cho mẹ hai sợi tóc đi."

Tây Thanh ngốc ngốc, nó biết Tư Yên leng keng leng keng cả đêm, nhưng nó không biết cô đang làm gì.

Nó khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn bứt tóc của mình đưa cho cô.

Tư Yên xuyên tóc qua mặt nạ, nhìn một chút, hợp lý, rất hoàn hảo.

Mà cả quá trình soi xét này, Tây Thanh cũng chậm rãi nhận ra đó là gì.

Mắt nó mở to, khϊếp sợ lại cảm động đến không nói lên lời.

Đông Xích cùng Bắc Tễ nhìn nó, trên mặt chúng cũng lộ ra sự vui vẻ.

Tư Yên đẩy mái tóc đang che mặt của Tây Thanh kên, dịu dàng đeo chiếc mặt nạ cho nó, khẽ mỉm cười: "Mắt đẹp thật đó. Đông Xích, Bắc Tễ, hai đứa xem đẹp không nè?"

Bắc Tễ cười ngu: "Anh ba đẹp quá."

Đông Xích hơi cong khoé môi cười: "Cũng được."

Tây Thanh ngây người, Tư Yên lại kéo nó tới bên chậu nước, ngọt ngào hỏi: "Con tự mình nhìn đi, thích không?"

Tây Thanh nhìn ảnh phản chiếu của bản thân trong nước.

Mái tóc xanh bị Tư Yên kéo ra sau, một nửa khuôn mặt lộ ra, nửa còn lại được che bởi chiếc mặt nạ tinh xảo mà cô ngồi cả đêm gõ, đập mà ra.

Tây Thanh cản thấy mặt mình nóng vô cùng.

Nó bỗng xoay người, nhào vào lòng Tư Yên, nghẹn ngào nói: "Con thích, con thích lắm mẹ ạ."