Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Con Phản Diện Rất Bám Người

Chương 63: Tư Yên nói chuyện với Minh Viêm

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Anh Tư Diễm, anh cũng là thú rắn sao ạ?" Giải Linh vẫn không từ bỏ, cô ta khóc sướt mướt, "Anh ơi, Giải Linh thật sự thích anh mà. Tại sao anh lại không thích Giải Linh chứ?"

Tư Yên cực kỳ keo kiệt không cho nữ chính một ánh nhìn, cô nói: "Bốn anh em bọn tôi không có duyên với cô, tốt nhất cô nên đặt sự chú ý lên kẻ khác đi. Còn chuyện tôi thuộc tộc gì thì tôi không có nghĩa vụ phải trả lời."

"Anh Tư Diễm à!" Giải Linh khóc càng to hơn.

Lông mày Minh Viêm nhảy dựng lên. Ánh mắt vẫn tập trung trên người Tư Yên không chút suy chuyển.

Vứt bỏ Giải Linh, cứu lấy Hổ Dung.

Đối với hắn mà nói thì hợp lý.

Nhưng các thú nhân trong thành chắc chắn không nghĩ vậy.

Nếu thật sự làm như vậy có thể gây thù chuốc oán cho Tư Yên.

Đến lúc đó, cô căn bản không thể tiếp tục sống tiếp trong thành.

Đúng lúc này thì Tư Yên lại nói: "Lời ban nãy của ngài."

Ánh mắt Minh Viêm đen thẳm.

Tư Yên tùy ý nói: "Giống cái gì đó, rất quan trọng đối với thành."

Giải Linh, nữ chính trong truyện, người kết đôi cùng với mười hai thú phu. Trong truyện tác giả miêu tả cô ta có điểm "lương thiện", dưới ngòi bút của tác giả, nữ chính Giải Linh đã sinh con cho tất cả thú phu của mình, ngoại trừ Bắc Tễ.

Có lần mang ba đến năm đứa, có lần lại mang hơn chục đứa nhỏ, ví dụ như lần cô ta mang thai của thú phu tộc rết hoặc thú phu người cá của mình.

Nói cách khác, sức sinh sản của cô ta quả thực rất lớn. Số con cô ta sinh ra không dưới một trăm dứa.

Một giống cái có khả năng sinh sản như vậy quả thực rất quan trọng.

Huống chi cô ta còn là nữ chính của truyện.

Ai mà biết trên người còn vác cái bug nào không.

"Hổ Dung đối xử với tôi không tệ, tôi sẽ cứu hắn, không cần điều kiện." Cô ngẩng đầu, nhếch mép, có vài phần khinh miệt, "Đuổi Giải Linh chỉ là nói giỡn, không cần làm thật."

Ánh mắt Minh Viêm hơi ngưng đọng.

Điều kiện gì hắn cũng có thể đáp ứng, nhưng cô lại không thèm nói đến việc gia nhập thành trì.

Đây là từ chối?

Trong nhất thời, vô số thông tin lộn xộn bành trướng trong đầu Minh Viêm.

Giữ Giải Linh thì Tư Yên sẽ rời đi.

Có đáng không?

Tư Yên đi tới bên cạnh Hổ Dung, Minh Viêm lại kéo tay cô lại.

"Làm sao?"

Minh Viêm nắm cánh tay mảnh khảnh, gầy yếu của cô, nắm lấy, nhen giọng: "Lát nữa, chúng ta nói chuyện riêng."

"Ừ."

Tư Yên đã biết, có thể nói chuyện, nhưng cũng sẽ không mang lại kết quả gì.

Cô tới gần Hổ Dung, quan sát những vết thương của hắn: "Đưa tôi dao xương, với cả nước pha muối."

Thú hổ nhanh chóng đem đồ cô cần tới, các vu y cũng vây quanh Tư Yên, cô nhận dao, sau khi ngâm nước muối thì bắt đầu cắt đi những mảnh thịt thối.

Nhóm vu y xem toàn bộ quá trình, đôi mắt lập loè.

Làm như vậy, thật sự được à?

Hổ Khuyết kêu gào mắng chửi Tư Yên.

Minh Viêm liền liếc qua trừng mắt nhìn hắn ta: "Ngươi im lặng đi. Ngươi muốn Hổ Dung chết à?"

Lúc này Hổ Khuyết mới cam chịu trật tự.

Tư Yên cẩn thận cắt từng thớ thịt thối, sau đó dùng nước muối tiêu độc.

Đối với Tư Yên thì vết thương của Hổ Dung không quá nghiêm trọng. Vì vậy cô xử lý cũng rất nhanh.

Sau khi băng bó xong xuôi hết mọi thứ cho hắn, Tư Yên chỉ bảo: "Chăm sóc cẩn thận, như vậy sẽ không lo bị cảm "

Cô không có nhiều thuốc kháng sinh, nếu bị cảm thật cô cũng chẳng cứu được.

Một vu y kích động nhìn cô: "Cậu cũng là vu y sao?"

Tư Yên vội lắc đầu: "Tôi chỉ học qua sơ cứu cơ bản, không phải là bác sĩ."

Hồi đại học cô theo ngành khoa học thực vật, tốt nghiệp xong liền va phải tận thế, sau đó thì cô đi lính, về sau vì sinh tồn nơi hoang dã nên học thêm kỹ thuật sơ cứu.

"Sơ cứu?" Vu y không hiểu.

Tư Yên lại không giải thích.

Giải phẫu xong, Hổ Khuyết vẫn không tin Tư Yên cứu được người. Hắn ta cũng không hoàn toàn tin tưởng vào lời nói khẳng định của vu y.

Tư Yên chẳng thèm đôi có, cô dẫn ba đứa nhỏ đi về, cô muốn nghe rõ câu chuyện từ chúng.

Sau khi nghe giải thích, sắc mặt Tư Yên lại trở nên khó coi.

Lần này cô nhìn Tây Thanh, trong lòng tràn ngập áy náy.

"Mẹ." Tây Thanh bước tới, nó nắm lấy tay cô, nở nụ cười, "Mẹ à con không sao, con cũng không xấu mà."

Tư Yên sờ tóc nó, nhẹ nhàng vuốt mái nó lên. Vết thương ở nửa mặt lộ ra, Tây Thanh phản ứng không kịp hơi hoảng loạn.

Tư Yên ghì đầu nó, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vết thương.

Cảm giác ấm áp khiến Tây Thanh lâng lâng, rất nhanh nó hoàn hồn, dựa cả cơ thể nhỏ bé lên người Tư Yên.

Tối đó, ba đứa nhỏ ngủ ngon lành ở một góc. Tư Yên vì không muốn chúng bị nóng nên lựa chỗ xa một chút mới đốt lửa.

Khi Minh Viêm vào trong nhà đá của Tư Yên, thấy lửa cũng không thắc mắc.

Cô còn biết khống chế lửa.

Bí mật của cô càng ngày càng nhiều.

Tư Yên cầm một cục đá đập con dao bạc của mình.

Con dao bạc này là vũ khí đắc lực nhất của cô khi đối phó với xác sống ở kiếp trước, giờ đập nó, cô không hề thấy đau lòng gì.

"Cần ta giúp không?" Minh Viêm nhìn thứ kim loại kỳ lạ mình không biết kia.

Tư Yên lắc đầu, rèn đồ bằng bạc không khó như mọi người nghĩ. Bên cạnh đó thì bạc làm mặt nạ cũng khá đẹp mắt.

Dù chỉ là cái mặt nạ chứ không phải chữa khỏi hoàn toàn mặt của Tây Thanh, nhưng có còn hơn không.

Tư Yên chỉ liếc mắt nhìn Minh Viêm: "Ngài ngồi đi."

Minh Viêm ngồi xuống.

Tư Yên hỏi: "Ngài cần gì ở tôi?"

"Chắc cô phải biết rồi chứ, ta muốn giữ cô lại." Minh Viêm đi thẳng vào vấn đề, "Dù là việc đuổi Giải Linh đi, ta cũng đồng ý."

Tư Yên bỗng cười nói: "Vì sao? Vì tôi lớn lên giống cô ấy sao?"

Minh Viêm lại lạnh mặt.

Tư Yên bỗng ngừng tay, cô ngẩng đầu hỏi: "Thật ra tôi cũng biết lỗi Giải Linh phạm phải không đến nỗi bị đuổi đi."

Minh Viêm trầm mặc nhìn chằm chằm Tư Yên: "Cô quan trọng hơn."

Tư Yên không đồng ý nói: "Giải Linh mới quan trọng, cô ta biết đẻ."

Minh Viêm nhíu mày: "Cô ta mới mười tuổi, vẫn chưa đủ khả năng sinh con."

Tư Yên cứng người, "Giờ đuổi cô ta đi đồng nghĩ là để cô ta chết."

"Không đâu, giống cái rất được hoan nghênh, ta có thể giúp cô ta tìm nơi ở khác."

Tư Yên ngừng tay, bỗng nhiên cảm thấy rất hứng thú mà nhìn Minh Viêm: "Nhưng tôi cũng không muốn gia nhập vào thành Hổ Đen."

"Tại sao?" Minh Viêm khó hiểu.

"Lý do tôi nói ban nãy là thật." Tư Yên nói, "So với việc dựa vào người khác, không bằng tự dựa vào bản thân. Thế giới này quá nguy hiểm, lại chẳng có ai đáng tin để tin tưởng. Đặt tính mạng của mình vào tay kẻ khác, tôi không làm được. Trước khi tìm được hướng đi đúng, tôi sẽ tiếp tục là thú nhân lưu lạc."

Cô muốn tập luyện sức mạnh, cô nghĩ mình có thể làm được, nếu có thể tìm lại được khối đá tím kia.

Minh Viêm hơi ngừng lại, rồi nó: "Thật ra vẫn còn cách khác để cô có sức mạnh nhanh hơn."

"Cách gì?"

Kết đôi cùng thú nhân mạnh mẽ nhất.

Minh Viêm nhìn chằm chằm vào mắt Tư Yên. Nhưng trong mắt cô lại chẳng hề có hắn.

Hắn nhớ Tư Yên đã nói không muốn kết đôi cùng bất cứ ai trong thành này, tất nhiên cũng bao gồm cả hắn.

Cũng đúng, dù sao hắn cũng là tên hung dữ, xấu xí.

Cô sẽ không thích hắn.

Hắn lại nhớ tới vảy rắn của Tư Yên, cô đã có một thú phu đá tím.

Mặc dù hắn cũng không hiểu vì sao kẻ đó lại không bảo vệ bên cạnh cô...

Mình Viêm im lặng, cuối cùng mới nhìn thẳng cô nói: "Tự cô nghĩ đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »