Chương 59: Làm thuốc trừ sâu DDVO

Tư Yên hơi ngẩng lên nhìn khuôn mặt đáng sợ của hắn, ẩn dưới vết thương kia là khí thế mạnh mẽ của giống đực.

Trong truyện cũng không miêu tả Minh Viêm quá nhiều, nhưng khuôn mặt bị đan xen bởi hai vết sẹo lại được viết rất rõ.

Nguyên nhân gây ra vết thương đó thì chưa được tiết lộ.

Trong truyện gốc cũng viết, mười mấy năm sau đó không biết Minh Viêm đã trải qua chuyện gì nhưng thực lực hắn lớn mạnh đến đáng sợ, nhưng khuôn mặt lại hung dữ, hành vi điên loạn.

Vì thế mà tên thú rết luôn coi trọng sức mạnh luôn bám riết không tha nữ chính, hắn ta cũng chưa từng đánh chủ ý lên Minh Viêm.

Minh Viêm trong truyện không có hứng thú với giống cái, chỉ có gϊếŧ chóc và rượu mới khiến hắn cảm thấy vui vẻ.

Mà Tư Yên luôn coi hắn như trong nguyên tác, nên thời gian gần đây dù bị đột ngột tiếp cận, bị ôm lấy, gần gũi tiếp xúc ra sao. Ngoài bực bội vì bị bắt nạt ra, cô hoàn toàn cho rằng hắn sẽ có tình cảm với mình.

Minh Viêm nhìn chiến trường, vẻ mặt hưng phấn, cũng đầy thắc mắc.

Tất cả thú nhân vốn có thói quen trực tiếp dùng vũ lực để chiến đấu, không hề nghĩ tới ngoài việc tự mình ra trận, còn có cách này.

Giống như cô đã nói – chuỗi thức ăn.

"Sao cô biết đến cách này?" Minh Viêm cúi đầu hỏi.

Giống đực đột ngột quay đầu, khiến cô hơi ngạc nhiên, sau đó cô nhìn về phía trước: "Nó giống với tương sinh tương khắc trong ngũ hành vậy. Muốn đối phó với địch, tốt nhất nên tìm khắc tinh của nó."

"Ngũ hành là cái gì?" Minh Viêm lại hỏi.

“Kim mộc thủy hỏa thổ.”

"Tương sinh tương khắc là sao?"

“Kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim. Kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim.”

Minh Viêm chăm chú nhìn cô.

Cô ấy không biết mình vừa nói ra lời đáng sợ đến mức nào sao?

Các con chim ra trận mang về thắng lợi, nhưng không được bao lâu liền no bụng. Châu chấu rất nhiều, lũ chim ăn no liền đi tìm nơi để tiêu hóa bớt.

Chính lúc đó châu chấu bắt đầu tấn công.

Minh Viêm hơi nheo mắt lại.

Phần lớn châu chấu đã bị chim ăn hết, việc này khiến sức phá hoại của chúng đối với thành sẽ bớt đi, hắn đoán, tiếp theo chỉ cần về trốn trong hang động là thoát được vụ này.

Nhưng mà, vì sao lại cảm thấy có gì đó không ổn?

"Ngài chú ý chút, hình như có gì đó hơi sai." Giống cái nhỏ bên cạnh cũng tập trung tinh thần nói.

Tư Yên từng đối mặt với đội quân xác sống quy mô lớn, vì thế cũng rất nhạy bén đối với tình hình trước mắt.

"Châu chấu tấn công dù cũng chen chúc đi theo đàn, nhưng không có kỷ luật như vậy." Tư Yên nói.

Minh Viêm cũng nói: "Quá có kỷ luật."

Tư Yên tiếp: "Nói không chừng bọn chúng có thủ lĩnh."

Minh Viêm đột ngột túm lấy Tư Yên, nhanh chóng chạy vào một hang động, một tay hắn nhấc cô vào.

"Cô trốn đi." Minh Viêm lạnh giọng nói.

Tư Yên lại khẩn trương tiến tới: "Tình hình tiếp theo còn chưa rõ, ngài tính làm gì?"

Minh Viêm lạnh lùng liếc đám châu chấu lúc nhúc đang tiến tới gần.

"Quan tâm làm gì, ta sẽ gϊếŧ chết chúng."

Sau đó cô thấy Minh Viêm di chuyển một khối đá lớn sang.

"Ngài làm gì đó?"

"Trốn đi." Mình Viêm trịnh trọng nhìn cô, lặp lại lời nói. Dứt lời cũng không để cô nói thêm gì, trực tiếp đặt khối đá lớn chặn cửa hang.

"....." Đây là vấn đề đi trốn sao? Một mình cô trốn trong này, Minh Viêm còn lấy một khối đá lớn chặt bên ngoài. Nếu không có ai tới đẩy nó ra, thì không phải cô chết chắc rồi à?

Tư Yên chạy nhanh ra: "Minh Viêm! Ngài thả tôi ra đã! Tôi không muốn một mình ở trong này! Ngài thả tôi ra đi!!"

Tiếng kêu của Tư Yên không có hồi đáp, cô cuống quýt tìm khe hở trên khối đá để nhìn tình hình bên ngoài. Nhưng cũng không thấy rõ lắm.

Không lâu sau đó, đội quân châu chấu cuối cùng cũng áp sát thành trì. Cô thấy vài con đang hướng tới chỗ mình thông qua khe đá.

Tư Yên hoảng sợ, nhanh chóng lùi về sau hai bước, Cô thấy đám châu chấu lớn như nắm tay, cực kỳ xấu xí.

Rất lớn, ngang một nắm tay, châu chấu cũng có thể lớn như vậy sao?

Tư Yên từ nhỏ đã vốn không thích sâu, chợt cảm thấy buồn nôn.

Cô chạy nhanh ra sau tìm một hòn đá nhỏ, mang ra chặn lại khe hở trên cửa, rồi lùi về sau.

Cô bắt đầu nghe thấy tiếng đánh nhau vang dội từ bên ngoài, tiếng động rất lớn, cô chậm rãi lui lại, lui tới tận sâu trong hang, dán lên vách tường trong hang động mà ngồi xuống.

Bên ngoài, một con hổ đen đáng sợ siêu lớn, trên trán toả ra ánh sáng màu tím nhạt, nó hung dữ nhìn chằm chằm vào không trung.

Trên trời, vô số châu chấu tụ lại, chậm rãi để lộ con đầu đàn cao hai mét. Trên cổ nó có một hạt châu màu đỏ tròn, là loại đá của côn trùng.

"Lâu rồi mới thấy tộc côn trùng luyện ra được đá." Hổ đen hưng phấn nói.

“Rít, lạch cạch.”

Các chủ nhân khác gồng mình che chắn, bảo vệ cho giống cái, trẻ con và đồ ăn.

"Thành chủ!!!"

Nhóm châu chấu rung chuyển.

Bọn chúng đồng loạt dương cánh hung dữ kao về phía hổ đen.

Trong hang động, Tư Yên tìm đồ có ích trong không gian của mình.

Cũng may kiếp trước cô không ăn chơi quá, giữ được một số đồ cần thiết. Phần lớn những đồ trong không gian đều là vũ khí, thiết bị cần thiết. Đặc biệt, có nhiều đồ để sinh tồn trong tự nhiên.

"Tìm được rồi!" Tư Yên hưng phấn lôi một cái lọ từ trong không gian ra –– thuốc trừ sâu đặc chế siêu mạnh, DDVP.

Sinh tồn ngoài tự nhiên, thứ khó chịu nhất là đám muỗi. Hơn cả thế là muỗi nhiễm vi rút của tận thế, bởi vậy việc phòng chống sâu bọ rất quan trọng.

Thời đại khoa học tân tiến. Các nhà khoa học sẽ phân phát thuốc trừ sâu siêu mạnh DDVP cho những chiến sĩ như cô, Tư Yên cũng cất vài bình trong không gian của mình.

Hiện tại vừa đúng lúc dùng luôn!

Quan trọng là...

Tư Yên nhìn khối đá lớn chắn trước lối ra.

Quan trọng là giờ cô không ra ngoài được.

Không biết ba đứa nhỏ của cô có ổn không nữa. Thú nhân trong thành tập trung lại khá đông để bảo vệ các giống cái và trẻ nhỏ, nên chắc đám Đông Xích sẽ ổn thôi.

Lúc này đây, ba đứa nhỏ đang tránh ở một góc hang ẩn nấp.

Là người ngoài tới, bọn chúng rất cảnh giác, cố gắng không để người khác chú ý tới mình.

Nhưng bên cạnh vẫn có kẻ phiền phức, giống cái ngang tuổi chúng kia vẫn luôn vây quanh quấy rầy chúng.

Giải Linh ngồi sát vào Bắc Tễ, hỏi: "Bắc Tễ này, có thể cho tôi biết anh trai Tư Diễm thuộc tộc gì không?"

Bắc Tễ không muốn thân thiết. Mẹ đã nói không được chơi với hồ ly trắng, nên nó cũng không thèm trả lời. Huống hồ câu hỏi của cô ta nó cũng không biết đáp án.

Tây Thanh chắn trước người Bắc Tễ nói: "Cô không thể đi chơi cùng thú nhân khác được à?"

Giải Linh nhìn Tây Thanh với ánh mắt như thấy quái vật, cô ta khinh thường: "Tên xấu xí."

Rồi lại nhìn Bắc Tễ, cười nói: "Bắc Tễ à..."

Nhưng một câu kẻ xấu xí kia không khiến Tây Thanh bực mình, ngược lại lại chọc điên Bắc Tễ. Đứa nhỏ tính tình luôn rất tốt như bị dẫm vào vảy ngược, nó tức giận đứng phắt dậy chửi: "Cô không thấy bọn tôi đều không ưa cô à? Đã không thích lại còn cố lại gần nữa! Đồ rác rưởi!!!"