Chương 57: Vẻ mặt của cô rất giống cô ta

"Không biết ai để đây nhỉ?" Tư Yên hơi do dự có nên nhận đống đồ ăn này không.

Đông Xích ra ngó, thấy đống thịt cũng không quá ngạc nhiên, nó nói: "Lá gan của bà bé quá nhỉ? Người ta cho mình mà không dám lấy sao?"

Bắc Tễ cũng đi ra ngó, nói với theo: "Không sao đâu mẹ, để con mang vào cho ạ."

Nói rồi Bắc Tễ gói đống thịt vào lá rồi bưng vào trong nhà.

Bên cạnh đó, người trong thành Hổ Đen cũng làm theo ý kiến của Tư Yên, đem bắt nhốt tất cả chim bắt được hôm nay lại, rồi làm tốt những cái cửa để che chắn, sau đó cử người canh gác.

Sáng sớm hôm sau, Tư Yên bôi cỏ khử mùi lên người mới đi cùng Hổ Dung tới chỗ của Minh Viêm.

Lúc Tư Yên tới thì giống cái hồ ly trắng Giải Linh cũng đúng lúc rời đi.

Hồ ly nhỏ quả thực rất hứng thú với Tư Yên, cô ta nhìn Tư Yên cười tươi.

Tư Yên lạnh nhạt không để ý tới mà đi thẳng.

Hổ Khuyết thấy Giải Linh, hai mắt liền sáng lên, hắn vui vẻ chạy tới: "Giải Linh à."

Giải Linh thấy Tư Yên bỏ đi, hơi buồn: "Anh Hổ Khuyết ơi, có phải em làm sai chuyện gì không ạ? Hình như thầy ấy không thích em."

Hổ Khuyết thấy cô ta tủi thân, liền lo lắng, hắn an ủi: "Bé hồ ly nhỏ bé đáng yêu của chúng ta sao lại có người không thích chứ. Yên tâm nhé, anh Tư Diễm chắc chắn sẽ thích em mà."

Giải Linh hơi chu môi lên: "Nhưng em cảm giác thầy ấy không để ý tới em, chắc là do em làm sai gì rồi."

Không một ai có thể chịu nổi bé gái xinh đẹo tủi thân, Hổ Khuyết chỉ đành tiếp tục dỗ dành: Không đâu mà, em rất tốt."

Cô ta cũng cảm thấy mình rất tốt. Dù sao cô ta còn đưa ra ý kiến làm cửa mà.

Ngay cả chú Minh Viêm cũng khen cô ta thông minh.

Nhưng tại sao cái người tên Tư Diễm đó lại không để ý đến cô ta chứ?

Cô ta không đẹp à?

Quan trọng là Giải Linh rất thích Tư Diễm.

Mặc dù nhỏ con, nhưng từ trong xương cốt vẫn toả ra khí thế kiêu ngạo đầy tự tin. Đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng của người thông minh.

Nó khiến cô ta mê mẩn.

****

Tư Yên nhìn Minh Viêm, Minh Viêm để một ánh mắt thăm dò nhìn cô.

Tư Yên ho nhẹ hai tiếng: "Thành chủ, chúng ta không đi săn à?"

"Đội đi săn đã xuất phát rồi." Đôi mắt đen sau hút nhìn cô.

Tư Yên: "...." Cô tới muộn thì sao không tới gọi?

"Đuổi kịp." Minh Viêm nói.

Tư Yên đi theo hắn lên núi.

Minh Viêm không chuẩn bị thú cưỡi cho Tư Yên, hắn đi phía trước, đu hai bước lại ngừng lại chờ cô đuổi kịp.

Tư Yên chạy tới ướt đẫm mồ hôi, có chút bực bội.

Sau khi vào sâu trong rừng, Minh Viêm dừng lại ở con sông nhỏ vẫn chưa hoàn toàn khô cạn.

"Này! Ngài thân là thú nhân trưởng thành mà không biết đợi một thú nhân vị thành niên như tôi à?" Tư Yên thở phì phò nói.

Giống đực cao lớn hơi xoay người, đôi mắt đen như con dao nhỏ đảo qua người cô, lạnh nhạt nói: "Thầy Tư Diễm à, hình như mùi trên người cậu khác với hôm qua."

"....?" Đột nhiên Tư Yên cảm nhận được một cơn gió lạnh.

Mùi khác, hắn có ý gì.

Tư Yên lại nhận ra.

Cỏ khử mùi?

Hơi thở Minh Viêm trở nên nguy hiểm, chỉ là khác với vẻ uy nghiêm của mình, khoé môi hắn lại nhếch lên ý cười biếи ŧɦái: "Chắc cậu không nhận ra. Nhưng nếu chỉ dựa vào mùi thì cậu của bây giờ với hôm qua không phải cùng một người."

Mẹ nó!!!

Hắn đột nhiên tiến tới, Tư Yên hoảng sợ lùi về sau, hắn bắt lấy cô, cô giãy giụa nắm lấy vảy rắn tấn công.

Giống đực cao lớn nhanh chóng bắt được tay còn lại của cô, hắn dùng lực quăng Tư Yên xuống nước.

Tư Yên cứng người ngồi trong sông, thấy nước không quá nhiều cô đứng dậy.

Đúng lúc này, giống đực mạnh mẽ nhảy thẳng xuống sống, hắn bắt lấy cổ tay cô.

"Rửa sạch rồi?" Giọng điệu đầy trào phúng, "Tay chân đều nhỏ, vừa gầy vừa yếu."

Cơ thể cô căn bản không thể so sánh được với hắn, Minh Viêm nắm lấy mặt cô nhấn xuống nước.

Rất thô bạo.

Tư Yên uống phải quá nhiều nước, nếu không phải vẫn còn tỉnh táo, biết Minh Viêm không muốn gϊếŧ mình thật khéo cô đã tức giận ném ra con át chủ bài của mình.

Nước sông trong veo tẩy sạch đống bùn trên mặt cô. Bùn đất của thế giới này không có trộn lẫn hóa chất ô nhiễm, thậm chí còn có thêm chút tác dụng bảo vệ da.

Mấy ngày bôi lên, làn da càng thêm non mịn, trắng trẻo.

Bùn đất bị tẩy trôi, tóc cũng sạch sẽ.

Cực kỳ xinh đẹp.

Đáng tiếc, giống đực trước mặt căn bản không biết thưởng thức cái đẹp.

Minh Viêm cân nhắc nhìn cô.

Hắn tiến lên ngửi mùi.

"Là giống cái à?"

"Ngài đừng có làm bậy!!" Tư Yên phản kháng.

Tư Yên cực kỳ chật vật, giống đực hung tợn không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Nhìn thấy đôi mắt đôi mắt đen láy đó, Minh Viêm chợt nhận ra gì đó: "Là cô."

".... Gì? Ngài nhận sai người rồi."

Giọng điệu Minh Viêm tràn ngập chán ghét: "Cô cho rằng mình ngụy trang thành giống đực có thể tiếp cận ta, muốn tiếp tục tính kế ta sao? Giống cái, cô quá ngu ngốc."

"Minh Viêm ta đây không thể nào thích cô, cũng không có khả năng cho cô làm theo chủ của mình."

Tư Yên tức muốn hộc máu: "Ngài bị ảo tưởng à? Tôi không có ý đó, tôi có giống đực rồi, tôi không có hứng thú với ngài."

"Phải không?" Minh Viêm khinh miệt cười nói, "Còn phải cải trang nữa."

"Tôi... Tôi cản bản không hề quen biết ngài!" Tư Yên tuyệt vọng giải thích.

"Không nhớ?"

Minh Viêm kéo Tư Yên lại gần mình, tựa như muốn đọc suy nghĩ của cô qua đôi mắt đen đó.

"Ngày đó, ta lạc tới một bộ tộc yếu kém... Tộc Nham Hương."

Nghe thấy tên tộc Nham Hương, trong lòng Tư Yên lộp bộp một tiếng rõ vang. Chẳng lẽ nguyên chủ lại có quan hệ gì với kẻ không phải phản diện nhưng mặt như phản diện này? Thật luôn đấy à?

"Khi đó ta bị thương nặng, lạc tới rừng của tộc Nham Hương. Cô vô tình thấy ta, khi ta xin cô giúp đỡ."

Hổ đen câu khoé miệng, lại vì hai vết sẹo trên mặt mà càng trở nên dữ tợn.

"Kết quả, cô lấy hết sạch đồ ta mang theo, ngay cả da thú mặc trên người cũng không tha. Cô rời đi rồi quay lại, khi ta nghĩ mình sẽ được cứu, cuối cùng cô lại đem ta ném xuống sông, con sông đó lại rất sâu."

Tư Yên mấp máy môi. Những gì hắn nói cô đều không nhớ, cô cũng chưa từng làm loại chuyện mất nết như thế. Nguyên chủ tàn bạo muốn gϊếŧ người, cô ấy không nghĩ đến hậu quả sao.

Minh Viêm nhìn chằm chằm mặt cô, ngón tay hắn đè ép trên mặt cô tới biến dạng, hắn rất thưởng thức biểu cảm lúc này của cô.

"Chắc cô không biết, nhưng may mắn nhờ vào nước sông đó mà độc tố trong người ta cũng trôi đi. Sau khi uống chút nước sông sức khoẻ cũng đỡ lên nhiều. Vì vậy mới có thể sống sót."

Khi Minh Viêm lạc vào thung lũng vô cùng chật vật, dọc đường đi gặp qua không ít chuyện khó khăn.

Nhưng hắn vẫn nhớ kỹ cô.

Cũng không phải do chuyện ác độc đó mà nhớ rõ.

Mà là vì...

Khi thấy biểu cảm lúc này của cô, hắn bỗng nhiên nở nụ cười: "Vẻ mặt của cô bây giờ thật giống cô ta."

Giống ai cơ?

Tư Yên căn bản không kịp hỏi.

Bởi tay Minh Viêm càng siết chặt lại, Tư Yên có thể cảm nhận được sự thù hận từ hắn, hắn muốn gϊếŧ cô à?

Rồi Minh Viêm vung tay ném Tư Yên về lại bờ, cô xoay người vững vàng lăn trên mặt đất, ho sặc sụa.

Hổ Đen từng bước lại gần, cảm giác áp bách doạ người khiến trái tim nhỏ bé của Tư Yên đập loạn.

Cô có thể thấy sự đáng sợ của giống đực của nơi đây.

Minh Viêm ngồi xổm xuống, hỏi thẳng: "Sao phải cải trang thành giống đực?"

Hắn bình tĩnh hỏi tiếp: "Ba đứa trẻ kia là con của cô sao?"

Tư Yên lùi về sau, sắc mặt nghiêm túc.

Minh Viêm hơi nghiêng đầu, chỉ trong nháy mắt, áp lực cùng sát khí biến mất.

"Thầy... Tư Diễm...?" Hắn cố ý gọi cô.

"Đúng. Chúng là con của tôi. Ngài đừng lại hại chúng." Tư Yên trả lời, "Tôi cải trang thành giống đực là bởi vì các bộ tộc chỉ coi giống cái như công cụ sinh sản. Tôi không muốn làm. Chỉ vậy thôi."

"Công cụ?" Minh Viêm nhìn chằm chằm cô.

Cô rất sợ, nhưng vẫn có thể khống chế biểu cảm, có vẻ cũng không quá yếu đuối.

Cả người Tư Yên ướt đẫm, một tay chống phía sau, cánh môi anh đào hơi mấp máy, ánh mắt lại quật cường, cả người căng thẳng cảnh giác.

Cô không biết, vẻ ngoài yếu ớt lại cố gắng mạnh mẽ đó có thể khiến giống đực ham muốn như nào.

Đôi mắt đen của Minh Viêm hơi nhíu lại.

Cô quả thực rất đẹp, đẹp hơn rất nhiều so với giống cái đẹo nhất trong thành.

Như xinh đẹp cũng có thể gây ra nhiều chuyện phiền phức.

Và chính cô cũng tự nhận thức được điều đó.

Ánh mắt Minh Viêm nhìn cô lại mang theo chút hứng thú.

Hắn đứng lên, xoay người đi: "Tự xử lý bản thân cho tốt đi."

Hắn nói với giọng điệu mang theo ý cười ẩn ý: "Ta sẽ không gϊếŧ cô."

Tư Yên cảnh giác nhìn hắn đi xa, rồi nhanh chóng trốn sau cây.

Cô dựa lên cây, vô lực tì lên, rồi nhẹ nhõm thở dài một hơn.

Đáng sợ, thật sự rất đáng sợ.

Trong vô thức cô cảm thấy như hắn thực sự muốn gϊếŧ mình.

Cô thực sự không biết trong đầu giống đực đáng sợ đó đang nghĩ gì.

Tư Yên lại bôi cỏ khử mùi lên người, chét thêm bùn lên mặt, xong xuôi mới đi ra.

Minh Viêm nghiêm túc đánh giá cô, "Quá chậm."

Tư Yên im lặng không nói lời nói.

Minh Viêm đột ngột tiến tới ôm eo cô.

Tư Yên chỉ cảm thấy trái tim mình như bị nắm lấy, không dám giãy giụa.

Sau đó cô cảm giác mình đang bay lên, một trận buồn nôn kéo tới, không khí đánh lên mặt cô.

Cô né gió, vừa định trợn mắt mắng, thì thấy tay khác của tên giống đực đang ôm mình bắt được một con chim.

Bắt chim??

Tư Yên cúi xuống.

Cô đang ở giữa không trung!!

Rất cao!!!

Giống đực này vậy mà chỉ nhảy cũng có thể đưa cô lên cao như vậy!!!

Trái tim Tư Yên co thắt, không tự chủ được mà đi kiếm một điểm tựa, tìm tới tìm lui cũng tìm được một cánh tay, cô cực kỳ sợ hãi mà ôm chặt lấy cánh tay hắn.

Mà giống đực này đang định hạ xuống thì cảm thấy xúc cảm ấm áp trên cánh tay, thoáng khựng lại.

Hắn cúi đầu nhìn.

Giống cái yếu ớt ôm chặt lấy tay hắn, sắc mặt còn trắng hơn so với khi nãy bị hắn dọa trong nước.

"Thầy Tư Diễm?"

Tư Yên ép nhịn không khóc, mím môi...

Dưới góc nhìn cô không thấy, khoé môi giống đực kia câu lên. Hắn vững vàng thay đổi góc độ đáp xuống, sau đó dồn sức vào hai chân, bật lên, trực tiếp nhảy lên cao hơn một trăm mét.

Cái thể loại sức bật phản nhân loại gì đây!!!!

À không không không, vốn dĩ hắn cũng không phải con người!

Quá dọa người đi mất thôi.