Chương 56: Đi săn chim

Tư Yên đọc truyện dưới góc nhìn của nữ chính, cô có thể thấy cách cô ta dùng để dụ dỗ Bắc Tễ. Sau khi dụ thành công, còn dùng thủ đoạn khống chế của giống cái, ngược đãi nhân vật phản diện Bắc Tễ.

Toàn bộ câu chuyện chỉ xoay quanh hành trình kết đôi và sinh con của nữa chính.

Nữ chính Giải Linh, tương lai kết đôi cùng hơn mười giống đực, còn sinh hơn trăm đứa nhỏ. Chính thức trở thành giống cái có sức sản xuất vượt trội nhất.

Cô ta sinh con cho tất cả giống đực của mình, ngoại trừ Bắc Tễ.

Cô ta đối xử với thằng bé như súc sinh, làm nhục nó.

Mặc dù cách làm của nữ chính không có miếng đạo đức nào. Nhưng ở tận thế không có mấy ai rảnh rỗi viết truyện, số truyện tồn tại ít đến đáng thương. Nên Tư Yên không còn cách nào khác ngoài đọc tiếp.

Hiện tại nhớ lại, nhớ tới việc nữ chính lừa tình, lừa hôn, khiến Bắc Tễ tổn thương.

Mà nó cũng chính là đứa con đáng yêu nhất nhất của cô.

Nghĩ vậy, Tư Yên liếc Giải Linh, ánh mắt tràn đầy sát khí.

Tư Yên đột nhiên muốn gϊếŧ luôn cô ta.

Nhưng vì đọc qua không ít tiểu thuyết nên Tư Yên hơi đắn đo.

Giải Linh là nữ chính, Tư Yên không biết cô ta có dính dáng gì đến khí vận của thế giới không.

Vì bảo đảm an toàn, tốt nhất cat nhà cô nên tránh xa cô ta chút, khỏi chọc đến cô ta.

Minh Viêm đánh giá Tư Yên, lại nhìn qua Giải Linh.

"Thầy Tư Diễm biết giống cái này của tộc ta sao?" Minh Viêm dù bận vẫn ung dung hỏi.

Tư Yên khẽ cười: "Không, chưa từng gặp qua."

Không quen, nhưng có đọc qua trong truyện. Cô nghĩ, liếc mắt một cái liền có quan hệ.

Một mối quan hệ thần kỳ.

Minh Viêm vẫn nhìn chằm chằm Tư Yên, "Con bé tên là Giải Linh, giống cái tộc hồ ly, vẫn chưa trưởng thành."

Giống cái vị thành niên vẫn chưa dấu được đuôi và tai. Chỉ riêng đôi tai hồ ly cùng cái đuôi lớn màu trắng kia, liếc mắt cũng biết là tộc hồ ly.

Tư Yên gật đầu, trong lòng lại nghĩ: Quả nhiên là nữ chính của thế giới này.

Hổ Khuyết hưng phấn nói: "Ngài Minh Viêm, Giải Linh nói nó biết chống lại nạn châu chấu nên tôi mang nó tới."

Giải Linh là trẻ con của thành Hổ Đen, vẫn là giống cái đáng yêu chưa trưởng thành. Hổ Khuyết rất thích cô ta, nhắc tới Giải Linh, âm giọng vừa vui vẻ, vừa dịu dàng.

Hồ ly Giải Linh dùng đôi mắt ngập nước tò mò đánh giá Tư Yên vài lần, cô cũng quay sang đánh giá cô ta.

Không hổ là nữ chính của thế giới, trời sinh đã được thiên vị hơn.

Trước đó Tư Yên cũng gặp qua nhiều giống cái, nhưng đều khác xa. Da Giải Linh trắng nõn, dáng người cong cong vẫn xứng, đuôi mắt hơi giương lên, dù chưa trưởng thành nhưng đủ hấp dẫn người khác.

Giống cái hồ ly chăm chú nhìn Tư Yên một lúc lâu.

Giống đực này mới gia nhập thành, nhìn hơi thấp nhưng mặt lại rất đẹp, đôi mắt to tròn đen láy, quả thực còn hấp dẫn hơn rất nhiều so với một giống cái như cô ta.

Tư Diễm khác với những giống đực cao lớn, thô lỗ của thành Hổ Đen. Cậu cá tính, lại thông mình.

Giải Linh chỉ mới nhìn đã rất thích giống đực Tư Diễm kia.

Hai tai cô ta nóng lên, đỏ ửng, chậm rãi thu hồi tầm mắt, rồi lại nghe nhàng di chuyển hướng nhìn sang Minh Viêm.

Tuổi của Giải Linh không lớn, nhỏ bé yếu ớt khiến người ta sinh ra cảm giác muốn bảo vệ.

"Chú Minh Viêm." Giọng Giải Linh mềm nhũn.

Ánh mắt uy nghiêm của Minh Viêm chuyển dời từ Tư Yên sang Giải Linh, vẫn lạnh nhạt như cũ, "Ngươi có cách gì?"

Giải Linh cung kính đáp: "Thành chủ, chúng ta có thể làm cửa."

Tư Yên nhướng mày. Linh cảm dâng lên.

Ngay cả cách dùng từ cũng giống.

"Cửa?" Hổ Dung cùng Minh Viêm nhìn nhau.

Giải Linh lại cho rằng họ không hiểu mình nói gì. Dù sao thứ gọi là "cửa" này cũng chỉ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô ta.

Cô ta cũng không hiểu vì sao mình lại nghĩ tới nó, giống như đột nhiên thông minh lên.

Vì thế Giải Linh bắt đầu múa máy tay chân miêu tả.

"Chú Minh Viêm, chú xem, cửa như này này, là thứ đặt ở nhà đá, chỉ cần làm tốt cửa thì châu chấu không thể vào nhà được. Chúng ta vẫn còn thức ăn, chắc chắn có thể chống chịu qua tai hoạ này."

Mặc dù cô ta không miêu tả kỹ càng tỉ mỉ như Tư Yên, nhưng đại khái cũng khá rõ ràng.

Ngón tay Tư Yên nhẹ miết.

Cách giống nhau, nhưng cô nói trước, nên công lao này hẳn nên tính trên đầu cô.

Dù sao cách dùng chim bắt côn trùng Giải Linh không nghĩ ra.

Minh Viêm nghe xong, khoé miệng nhếch lên ý cười khó hiểu, hắn nhìn Tư Yên: "Thầy Tư Diễm nghĩ sao?"

Tư Yên thấy hắn cười, cũng không hiểu hắn nghĩ gì. Trong lòng cô lộp bộp một tiếng, nhanh chóng treo lên nụ cười khó đoán nhìn Giải Linh: "Cách của cô ấy đương nhiên rất tốt."

Có thể không tốt à? Nó giống hệt cách của cô mà.

Minh Viêm gật đầu, đầy ẩn ý nói với Tư Yên: "Hổ Khuyết, cậu dẫn Giải Linh đi làm cửa chống đỡ châu chấu với các thú nhân khác đi. Còn thầy Tư Diễm, cậu đi cùng bọn ta đi bắt chim."

“……”Có bẫy, cô có thể từ chối không?

Không giao cho cô việc làm cửa, lại bắt cô đi bắt chim. Quả nhiên không phải người của thành thì không thích à, có cần thiên vị trắng trợn vậy không?"

……

Tư Yên mệt mỏi về lại nhà đá của mình.

Là nữ chủ nhân của một nhà phản diện, sau khi gặp nữ chính, Tư Yên hơi không vui.

Tây Thanh thấy Tư Yên không vui, nhẹ giọng quan tâm hỏi: "Mẹ sao vậy ạ?"

Tư Yên thuận tay xoa đầu nó, hơi mỉm cười.

Tây Thanh là đứa nhỏ có thể khiến Tư Yên bình tĩnh nhanh nhất, nên trong nháy mắt với đã ổn định cảm xúc lại.

Cô ngồi xổm xuống, đối mặt với bọn nhỏ, sau đó nói: "Đông Xích, Tây Thanh, Bắc Tễ. Mấy đứa có thể đồng ý một chuyện với mẹ không?"

Ba đứa nhỏ đồng thời gật đầu: "Ừm, mẹ cứ nói đi. Nếu làm được bọn con chắc chắn sẽ làm."

Tốt ghê, bọn nhỏ ngoan quá đi.

Tư Yên cố không mềm lòng, nghiêm túc nói: "Các con phải đồng ý với mẹ, sau này dù có thế nào đi nữa cũng khôn được yêu giống cái tộc hồ ly trắng. Không một đứa nào được làm thú phu của hồ ly trắng hết! Đứa nào mà vi phạm là mẹ đánh gãy chân liền!"

Vì bọn nhỏ, phải cố gắng hết sức.

Ba đứa nhỏ ngờ vực nhìn Tư Yên, thấy cô nghiêm túc như vậy, cũng gật đầu: "Vâng mẹ, bọn con biết rồi."

Ngoan quá~

Tư Yên ôm từng đứa lên một, vui vẻ xoa nựng.

Sau đó cô cũng đội đi săn của thành Hổ Đen ra ngoài tìm chim. Ba đứa nhỏ chưa đủ tuổi nên không được đi theo.

Thú nhân hổ trắng nào cũng rất giỏi săn bắt, nháy mắt một cái bọn họ đều như phát điên lao vào bắt chim. Mí mắt Tư Yên nhảy lên.

Cô lại hỏi Hổ Lực bên cạnh, "Cậu không đi à?"

Hổ Lực như một ngọn núi ngồi vững, không hề nhúc nhích.

Tư Yên nhàn rỗi đến nhàm chán, mắt thấy có cây giống cây trúc, cô liền dùng vảy rắn cạy lên, sau đó tước thành dải, làm thành một cái thúng lớn.Cô lại đi lượm những loại quả chim thích ăn, đặt ở bên dưới cái thúng, thúng được chống lên bằng một que gỗ, mà một đầu của que được cột bằng dây leo được Tư Yên nắm trong tay.

"Hoàn thành bẫy. Nhanh nhanh, trốn sau cây đi." Tư Yên đẩy núi Hổ Lực đi.

Hổ Lực không cho cô sắc mặt tốt, nhưng cô nói thì vẫn làm theo.

Anh ta bám theo Tư Yên đi ra sau cây, không hiểu cô muốn làm gì.

Tư Yên bừng bừng khí thế, cũng rất tập trung, đôi mắt cô mở to nhìn chằm chằm vào cái thúng, Hổ Lực bên cạnh lại tò mò ngó cô.

Khuôn mặt bẩn bẩn, bộ đồ da thú rộng thùng thình.

Giống đực nhỏ tuổi này không giống những đứa trẻ khác, không dùng đoạn da thú ngắn quấn dưới mà lại trùm kín từ trên xuống dưới.

Hay là do cậu ta là người tài giỏi nên mới mặc kín như vậy?

Bên cạnh đó thì mùi trên người cậu cũng rất dễ ngửi, không giống đám hổ bọn họ.

Ánh mắt Hổ Lực trầm xuống.

Giống đực nhỏ bé trước mắt, "Tư Diễm" dùng giọng điệu thanh thúy của thiếu niên gọi: "Cậu không vừa ý tôi chỗ nào mà nhìn kỹ thế?"

Hổ Lực thu liễm ánh mắt, một lúc sau lại nhìn tiếp.

Cậu ta muốn làm gì vậy?

Anh ta thấy ánh mắt Tư Yên càng sáng hơn, nhìn theo hướng đó, anh ta thấy hai con chim đang chui đầu vào thứ gọi là "Bẫy" của cậu, chúng ăn đống quả trong đó.

Đúng lúc này, Tư Yên kéo dây leo, nối với que gỗ, cái thúng đổ ụp xuống, hai con chim bên trong không kịp phản ứng bị bắt lại!

Hổ Lực sợ ngây người.

Tư Yên lại nhanh chóng chạy tới, ấn chặt lấy cái thúng, cô dùng mấy cành dây leo khá mềm mại cột chặt lại cánh chim.

"Bắt được rồi." Tư Yên lôi ra hai con chim, đôi mắt sáng ngời cong lên, khoái chí cười.

"...."

Đẹp quá.

Sao cậu ta lại cười đẹp thế!

Hổ Lực cảm thấy trái tim mạnh mẽ của mình nhảy dựng lên đạp loạn một trận.

Sau khi Tư Yên bắt được hai con, Hổ Lực cũng phóng đi bắt chim. Nhưng thú nhân dưới đất căn bản không thể đấu lại thú biết bay, đến cuối cùng anh ta cũng chỉ bắt được ba con.

Không lâu sau, đội đi săn quay trở lại. Tư Yên điềm nhiên ném chim sang.

Nhóm hổ đội đi săn tụm lại phân loại chim, Minh Viêm đi ngang qua thấy Tư Yên đã thu lại cái thúng của mình. Hắn nhíu mày, nhìn đám chim săn được không quá nhiều.

"Rất nhiều loài chim đã rời đi."

Đối với Tư Yên thì đống này cũng được xem là nhiều rồi, nhưng đối với đám cuồng đi săn của thành Hổ Đen này lại ít."Ngày mai chúng ta sẽ đi săn xa hơn." Minh Viêm ngang ngược nhìn Hổ Lực, "Còn cậu từ giờ không cần đi theo Tư Diễm nữa."

Sau đó, hắn chuyển sang Tư Yên: "Từ mai cậu sẽ đi cùng ta."

Sau mệnh lệnh của Minh Viêm, Hổ Lực không còn cảnh chừng gần nhà đá của Tư Yên nữa.

Nhưng đêm đến, khi Tư Yên cùng bọn nhỏ đang nghỉ ngơi thì bên ngoài lại vang kên tiếng động.

Cô cẩn thận ra ngoài xem xét, vừa cúi đầu thì thấy trên đất đặt mấy khối thịt còn mới.