Chương 49: Lại gặp mặt

Thời tiết ngày càng nóng lên, thức ăn nước uống cũng rất nhanh cạn kiệt. Tư Yên không dám nói cho bọn nhóc biết hiện thực tàn khốc này.

Rất nhanh sau đó, Tây Thanh không ăn nổi gì nữa, Đông Xích phải cõng nó đi.

"Mẹ ơi, con khát quá..." Bắc Tễ nóng bỏng tay, mơ mơ màng màng nói.

"Không sao, trong không gian của mẹ còn nước, đợi lát nữa sẽ cho con uống." Tư Yên cắn môi.

Bắc Tễ lại lắc đầu, nó đại khái cũng đoán được tình hình thức ăn nước uống hiện tại.

Nó vui đầu vào bả vai Tư yên, giống như lời nói ban nãy chỉ là vô tình thốt ra khi không tỉnh táo.

"Giống cái xấu xa..."

Người Đông Xích cũng bắt đầu nóng nhũn cả ra, nó cõng Tây Thanh lên nhìn Tư Yên, cô biết, Đông Xích cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.

Không biết đường tới hồ Ám Nhật, cũng không thể hỏi được ai. Mặt trời chói chang khiến tất cả nước đều bốc hơi, mọi sinh mệnh đều gian nan cố gắng tự bảo vệ bản thân.

Môi Tư Yên trắng bệch, cô mím môi, không biết nói gì.

Đông Xích hơi cúi đầu, sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ cười một cái.

Nó đi tìm một nơi râm mát để nghỉ ngơi, rồi đặt Tây Thanh xuống.

Tư Yên cũng đi qua, Thả Bắc Tễ nằm xuống.

Cô tựa lên cục đá lớn, Đông Xích bên cạnh cũng tìm một cục để dựa.

Nó ngẩng đầu, không nói gì, giống như rất mệt mỏi, giống như đang bị dày vò vậy.

Rắn sợ nóng hơn con người rất nhiều, Tư Yên biết điều đó.

Cô xoa đầu Đông Xích, nó nhắm mắt lại tựa như đang ngủ.

Ba đứa nhỏ đều tới cực hạn, tiến vào trạnh thái miên man.

Đông Xích bịch một tiếng biến thành một con trăn anaconda đỏ. Tư Yên nhẹ nhàng thu lại đồ của nó cất vào không gian. Không lâu sau đó, Tây Thanh cùng Bắc Tễ cũng lộp bộp hai tiếng, biến thành hai con trăn xanh lá, xanh dương.

Ba đứa nhỏ đều trở về hình thú, theo bản năng thân mật với Tư Yên, quấn lên người cô.

Tư Yên rất khát, cô tựa lưng lên đá, trong lòng bi thảm.

Nghe nói thế giới này có Thần Thú, cô chỉ mong ngài ta hiển linh cho mình một bát nước, cô sẽ để cho mấy đứa nhỏ uống.

Tư Yên mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cô bắt chước cô bé bán diêm, ở trong đầu vẽ lên những cảnh tượng cuối cùng.

Có tôm có cà, có gà có trâu.

Bầu trời trog vắt như làn nước, chỉ cần một bàn cơm trước mặt cũng đủ no căng.

Cũng có rất nhiều đồ uống khác, bên cạnh còn có hồ bơi. Điều hoa được mở, hoa cũng nở rộ.

Quan trọng là cả bốn đứa nhỏ của cô đều ở bên cạnh.

Đông Xích là anh cả, khoác lên mình bộ vest đen của trẻ con nhưng lại rất lạnh lùng tàn nhẫn.

Nam Mặc không nói gì nhưng cô vẫn chăm chút cho nó.

Mặt Tây Thanh không bị sao hết, nó cột hết tóc lên, không bao giờ phải che khuất nửa khuôn mặt của mình nữa.

Bắc Tễ thì giống như một hoàng tử nhỏ, bên cạnh có rất nhiều bé gái đáng yêu chơi cùng nó.

Ư? Đó là cái gì?

Tư Yên nhìn thấy một cục đá màu tím rất quen mắt. Đúng rồi, chính là cục đá dùng để tăng thêm sức mạnh khi chạm vào.

Đá tốt!

Cô hướng tới cục đá đó, đầy mong chờ chamh vào nó.

"Xoẹt!"

Tư Yên đột ngột biến mất, ba đứa nhỏ lộp bộp ngã ra đất.

.....

Giữa hồ Ám Nhật, Xà Vọng hiếm khi không ngủ mà ra giữa hồ tắm táp.

Có không ít người không ít giống cái đi tới hồ Ám Nhật làm phiền hắn, rất phiền phức lại ồn ào, khiến hắn không thể ngủ tròn giấc.

Cũng may nước hồ Ám Nhật sạch sẽ lại mát lạnh, có thể làm trôi đi những bực bội trong ngày nóng.

Trên đầu hắn truyền tới một cơn chấn động, ngay sau đó cảm giác quen thuộc ập tới.

Lúc này Xà Vọng đã chuẩn bị trước tình thần, cánh ta ướt lạnh vừa vươn lên đã nắm được cổ chân xuất hiện giữa hư vô của Tư Yên, mạnh mẽ vung ra.

"Aaaa!" Tư Yên kinh hãi bị ném xuống giữa hồ.

"A! Nước!!!!" Tư Yên căn bản vẫn chưa ý thức được hoàn cảnh của mình, há miệng liên tục uống nước.

Không nói hai lời liền trộm mở không gian trực tiếp dùng thùng gỗ múc nước. Dù chưa tỉnh táo nhưng cũng không để cho người khác nhìn thấy không gian của mình.

Một loạt thao tác này khiến Xà Vọng trợn mắt hả hốc mồm.

"Giống cái bé nhỏ? Là cô à?"

Tư Yên chui lên khỏi mặt nước, phun ra một ngụm nước lạnh về phía Xà Vọng.

Xà Vọng: "...."

Tựa như lần nào nhìn thấy cô, hắn đều gặp không ít xui xẻo thì phải?

Xà Vọng vươn tay nắm gáy cô lại, sắc mặt lạnh lẽo âm trầm: "Cô từ đâu tới đây?"

Tư Yên quay đầu, chỉ là chậm rãi quay trở về, hơn nửa ngày mới nhận ra người đối diện mình.

Ngu ngơ một lúc, cô cảm thấy điểm quen thuộc ở hắn, hô lên: "Là anh, tên ác ma đó!!"

Xà Vọng: "..."

Tư Yên: "Buông tôi ra, mau buông tôi ra."

Sắc mặt Xà Vọng cực kỳ khó coi: "Cô đến hồ của ta, uống nước của ta. Cô nghĩ kêu ta thả là thả sao?"

"Hồ của anh?" Tư Yên xoay người, lập tức thốt ra câu bậy bạ, "Vãi nhái, lãng phí thật đấy."

Không thể hiểu nổi, cô chỉ nhớ tới khối đá màu tím kia thôi, sao tự nhiên lại đến chỗ tên ác ma này chứ.

Đen quá, chắc buổi sáng không đánh răng nên mới mồm thối như vậy.Xà Vọng nhấc Tư Yên lên như con gà con, nhanh như cắt bơi về phía bờ. Sau đó thô bạo ném Tư Yên xuống đất.

Tư Yên bị ném, xương cốt kêu lên, trong lòng thầm nói, vẫn ổn, vẫn ổn, nước đã nhét đầy không gian, giờ chỉ cần nhanh chóng trốn về cho bọn nhỏ uống thôi!!

Xà Vọng nhìn chằm chằm giống cái kỳ quặc, cô nhìn rất giống thỏ con yếu đuối, nhưng vừa mở miệng đã mắng hắn, lại không hiểu vì sao có thể xuất hiện trên đầu hắn hai lần.

Giống cái này, rất kỳ quái.

"Cô là ai, từ đâu tới?"

"Sao tôi phải nói cho anh biết?" Tư Yên còn chưa suy nghĩ đã đáp lại.

"Không muốn sống nữa à?"

Tên điên, trực tiếp uy hϊếp mạng sống của cô, thực ra cô rất dễ bị uy hϊếp đấy.

"Tôi tới từ bộ tộc Nham Hương." Bộ tộc Nham Hương đã bỏ rơi mẹ con cô, cô bán bọn họ cũng chẳng sao hết.

Xà Vọng híp mắt, "Hiểu rồi."

Bộ tộc Nam Hương này chắc chắn không được phép tiến vào hồ Ám Nhật.

"Sao cô có thể đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất?"

"Sao tôi biết được?" Tư Yên nói, "Giờ tôi không có thời gian nói chuyện với anh, tôi rất bận."

"Bận gì?"

"Anh biết để làm gì?"

Đôi mắt lười biếng như vừa tỉnh ngủ của Xà Vọng dựng đứng lên, "Giống cái, cô thấy nơi đây chơi rất vui?"

Tư Yên nhìn trái ngó phải, sau đó nghiêm túc trả lời: "Nơi này rất tốt."

Xà Vọng: "...."

Tư Yên: "Nhưng tôi cần đi rồi, tôi rất bận."

Tư Yên tiến về phía trước một bước, lại bị Xà Vọng kéo trở về.

Lần này cô rất nhạy bén né tránh đi. Dù đánh không lại nhưng cũng có thể thử chạy trốn.

Cô nhân lúc Xà Vọng mất cảnh giác, không chỉ tránh né hắn mà còn vội vã chạy về phía trước, vừa chạy vừa nghĩ tới ba đứa nhỏ của mình.

Trong lòng mặc niệm, trở về, trở về, trở về!

“Xoẹt!”

Khi Xà Vọng sắp bắt được Tư Yên thì xoẹt một cái, người đã biến đâu mất.

Hắn trợn to mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Lại nhìn lòng bàn tay của mình. Hắn có thể khẳng định ban nãy chạm vào cô, cảm giác mềm mại, không phải ảo ảnh cũng không phải là mơ.

Hắn chắc chắn cô có tồn tại. Nhưng, vì sao cô có thể đột nhiên biến mất rồi là đột nhiên xuất hiện như thế?

Xà Vọng ngửi, xung quanh không có mùi của cô. Hắn hơi nhíu mày.

Chẳng nhẽ trên người cô có dấu thuốc che giấu mùi hương?

"Lãnh chúa." Hồ Hôi xuất hiện sau lưng Xà Vọng.

Hắn xoay người nói: "Tìm người!"

Hồ Hôi một đầu đấy dấu chấm hỏi: "Tìm ai ạ?"

Con người tối tăm của Xà Vọng thể hiện sự không kiên nhẫn, hơi thở táo bạo lại đầy áp lực: "Một giống cái không nghe lời."

Hồ Hôi lại càng mơ hồ. Lại có giống cái mắt mù nào đi quầy rối ngài ấy thế?