Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Con Phản Diện Rất Bám Người

Chương 48: Không có cha cũng không sao

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau hoạn nạn sẽ gặp may mắn, Tư Yên vô tình tìm thấy một con hồ nhỏ chưa khô cạn ngay khi hết sạch nước trong không gian.Ba đứa nhỏ đã chết khát từ lâu nhanh như cắt lao vào hồ, Tư Yên cũng đổ đầy thùng nước của mình một lần nữa. Sau đó cô đi làm thêm mấy cái thùng gỗ nhỏ cất vào không gian.

Đúng lúc ấy, Đông Xích lại đỏ mặt, rõ ràng rất ngượng ngùng, e lệ nói với Tư Yên: "Giống cái xấu xa, ta muốn cái đó."

Nó chỉ vào váy da thú của hai em trai mình.

Tư Yên cố nén cười nói: "Được rồi, chờ mẹ đi săn thú tai dài về."

Đông Xích lại chỉ về một hướng, bên cạnh gốc cây lớn đã đặt sẵn hai con thú tai dài được xử ký tốt rồi.

"Đây, dùng cẩn thận."

Da lông của hai con thú không phải quá hoàn hảo, nhưng cũng đủ để làm hai bộ đồ cho trẻ con.

Tư Yên cầm da thú được Đông Xích lén lút xử lý lên, liếc trộm nó một cái, chỉ thấy tai đứa nhỏ đã đỏ ửng cả lên.

Tư Yên nhịn không được mà mỉm cười, lại nổi lên vẻ mặt không thể cho Đông Xích biết.

Cô dùng tóc của Đông Xích đi may đồ da thú, lại lấy hai cục răng thú làm cúc áo, một cái khắc chữ đông, một cái khắc chữ nam.

Đông Xích vội vàng chỉ hai bộ đồ hỏi: "Cái nào là của ta?"

Tư Yên cười: "Gọi mẹ đi thì ta nói cho con biết."

"Giống cái xấu xa, xấu xí, ác độ..."

"Dừng dừng dừng." Tư Yên kêu lên, "Cái này này, phục con luôn đấy."

Đông Xích lập tức mặc bộ đồ da thú của mình lên, Tư Yên kiên nhẫn giải thích ký tự trên cúc áo của nó, "Chứ này có nghĩa là đông."

Đông Xích chăm chú nhìn cúc áo, đôi mắt hơi sáng, khoé miệng cũng không tự chủ được mà cong lên.

Còn bộ của Nam Mặc thì cô cất vào trong không gian.

Đông Xích săn được hai con thú tai dài khiến cả nhà vui vẻ ăn đến no say, những gì còn thừa đều được Tư Yên xử lý tốt xong mới nhét vào trong không gian. Sau đó cô đi làm một cái lửa trại, xưa tan đi sương khói mù mịt.

Kể từ lúc rời khỏi tộc Nham Hương thì hôm nay là đêm tuyệt vời nhất của họ.

"Mẹ ơi, con có thể ngủ cạnh mẹ được không ạ?" Bé Bắc Tễ mở to đôi mắt đáng yêu của mình.

Tư Yên căn bản không chống lại được sự tấn công này, không chút do dự đồng ý.

“Lại đây.”

Bé Bắc Tễ tắm rửa sạch sẽ liền dán lên người Tư Yên, nó nằm lên lớp cỏ khô được cô lót bên dưới.

Bắc Tễ thành công chiếm được chỗ, hai đứa nhỏ còn lại cũng im lặng không nói gì mà lặng lẽ nằm bên cạnh Tư Yên.

Tư Yên ôm bọn nhỏ của mình, ngắm nhìn trời sao, lại cảm thấy được sự yên bình ở thế giới nguy hiểm này.

"Không ngờ bên cạnh Lang Tân cũng có thú nhân đá đỏ." Tư Yên nói.

Đông Xích mở miệng: "Đá đỏ thôi mà, có gì ghê gớm chứ."

Tư Yên bóp mặt nó: "Khẩu khí cũng không nhỏ đâu."

Đông Xích lập tức giãy giụa ra khỏi tay cô: "Giống cái xấu xa, ta cảnh cáo bà không được động tay động chân nữa!"

Tây Thanh nói: "Thật ra hầu hết thú nhân đá đỏ đều không thích kết đôi. Lang Hữu trở thành bạn đời của Lang Tân khi hắn ta còn là đá xanh, sau khi kết đôi mới tiến hoá lên. Lúc này chắc hắn ta đang hối hận lắm đấy."

"Tại sao?" Tư Yên rất tò mò hỏi.

Tây Thanh đáp: "Vốn dĩ giống được kết đôi với giống cái, chỉ vì muốn đạt được mục đích gây giống của mình. Nhưng để đạt được mục đích đó, bọn họ cũng phải trả một cái giá rất lớn."

Bắc Tễ bò lên nhìn Tư Yên, nói: "Sau này con sẽ không kết đôi đâu."

Tây Thanh: "Con cũng thế."

Đông Xích khẽ hừ một tiếng, không nói gì.

"Ý các con là sao? Mẹ không hiểu lắm." Tư Yên nói.

Tây Thanh giải thích: "Các thú nhân giống đực cấp thấp, sở hữu đá xanh, đá xám hoặc là không có đá, nếu họ muốn tiếp tục tồn tại ở thế giới này thì bắt buộc phải dựa vào gia tộc, cũng chính là dựa vào giống cái. Vì thế lựa chọn duy nhất của họ là kết đôi, trở thành hùng nô của giống cái, nhờ vậy sẽ được bảo vệ, cũng sẽ đạt được cơ hội gây giống nhỏ nhoi."

"Nhưng thú nhân cao cấp, từ đá đỏ trở lên. Thứ mà họ nhắm tới là sức mạnh, họ chỉ muốn mạnh lên chứ không muốn bị giống cái trói buộc. Vì vậy họ thường sẽ không chủ động đối tốt với giống cái. Nhưng loại giống đực như vậy, thường là mục tiêu tranh đoạt của các giống cái."

Tư Yên tò mò hỏi: “Bị các giống cái tranh đoạt sao?”

Bắc Tễ gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Vâng, giống cái sẽ tìm mọi cách để kết đôi với họ. Bởi dù sao thì giống cái cũng dựa vào giống đực để đạt được sức mạnh."

Tư Yên dù không đồng tình với cách làm của các giống cái, nhưng cô vẫn cảm thấy cách thức đặc biệt đó thật thú vị.

"Vậy nếu như là một giống đực mạnh mẽ sở hữu đá tím, chắc sẽ phải trốn đi để tránh bị cướp trinh tiết nhỉ?" Tư Yên tự bổ não.

"Cũng từa tựa như vậy."

Đông Xích nói, "Nếu không cẩn thận bị kết đôi, họ sẽ bị giống cái khống chế."

Mà dù sao thì giống đực cấp cao cũng chẳng cần lo lắng khi gia nhập tộc, dù sao các thú phu khác của giống cái cũng không đánh lại nữa hắn. Vì thế, thường giống đực mạnh mẽ nhất sẽ trở thành chính hùng. Có quyền được giao phối nhất trong tất cả.

"Chính hùng?" Trong đầu Tư Yên xoay tròn mấy cái khái niệm, chắc nó có nghĩa là chồng cả.

Bắc Tễ chém đinh chặt sắt mà nói, "Dù sao đi nữa con cũng sẽ không kết đôi. Kết đôi cũng chẳng để làm gì, con muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ mẹ trong tương lai."

"Đừng nói bừa, bé Bắc Tễ đáng yêu như thiên sứ, sau này sẽ gặp được giống cái toàn tâm toàn ý đối tốt với mình thôi."

Khuôn mặt nhỏ của Bắc Tễ nhăn lại, "Không thể nào. Đặt niềm tin và giống cái không bằng tự tin chính mình. Con sẽ cố gắng tu luyện, tiến hoá lên đá tím, đá vàng! Mẹ, Bắc Tễ không cần người kế thừa. Mẹ chỉ cần sinh cho Bắc Tễ mấy đứa em trai, để Bắc Tễ chăm chúng cho. Có em trai rồi thì Bắc Tễ không còn là nhỏ nhất nữa!"

“……”

"Với lại cha của bọn con như nào ạ? Mẹ có thể miêu tả hình dáng của ông ấy không?" Bắc Tễ chờ mong nhìn cô.

Tư Yên xấu hổ lắc đầu: "Mẹ không nhớ lắm."

"Vậy ông ấy hẳn là một giống đực xấu." Bắc Tễ chán nản nằm trở lại.

"Nếu không mẹ cũng sẽ không nhớ rõ ông ấy. Từ trước tới nay ông ấy cũng chưa từng tới bảo vệ chúng ta."

Đông Xích nhấc tay lên, cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể mình: "Không có cha cũng không sao."

Tây Thanh đồng tình: "Tự chúng ta cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn."

Ngày rực lửa ngày càng tới gần, nhiệt độ chênh lệch trong ngày rất lớn. Ban ngày có thể nóng tới năm mươi, sáu mươi độ, nhưng ban đêm lại chỉ dưới dưới độ.

Ba đứa nhỏ dán sát vào Tư Yên để sưởi ấm, đây có thể coi là buổi tối thoải mái nhất của bọn họ. Sáng ngày hôm sau, một lớn ba nhỏ lại tiếp tục lên đường.

Đi trong cái nóng khoảng bảy đến tám ngày, đồ ăn trong không gian của Tư Yên cũng sắp cạn đáy.

Tình cảnh lại trở nên căng thẳng một lần nữa.

"Như này còn chưa phải là ngày rực lửa sao?" Nhiệt độ nóng lên tới gần năm mươi độ khiến Tư Yên cực kỳ khó chịu. Không chỉ cô, mà ba đứa rắn nhỏ cũng không thoải mái.

Loài rắn rất sợ nóng, đặc biệt là cái thời tiết khô nóng này. Dưới khí trời này, người đầu tiên không chịu được chính là Bắc Tễ.

"Mẹ ơi... Con... Con sắp không chịu nổi nữa rồi." Bắc Tễ bị cái nóng hun tới bỏng tay, "Con không tới được hồ Ám Nhật mất."

"Lên đây mẹ cõng." Tư Yên ngồi xổm xuống.

"Mẹ cũng rất mệt, con không thể..."

Tư Yên không nói hai lời, nắm tay kéo Bắc Tễ lên lưng mình.

"Nói rồi, một đứa cũng không thể thiếu."
« Chương TrướcChương Tiếp »