"Mẹ à." Bắc Tễ dịu dàng xoa mặt cô, "Mẹ không khóc."Tư Yên đứng thẳng người nhìn những đứa con của mình.
Tây Thanh hơi nghiêng người, cô chỉ có thể nhìn sườn mặt bị tóc dài che khuất của nó.
"Nhìn con làm gì? Đi làm việc nên muốn làm thôi." Tây Thanh ngượng nghịu xoắn xít ra lệnh.
Tư Yên mấp môi, cười, "Tây Thanh, mẹ chịu không nổi nơi này, có khả năng phải rời đi.""Không chịu được thì không phải chịu." Tây Thanh do dự nhìn cô, nhanh chóng kéo tay cô lên, "Đi tìm tộc trưởng đòi lại công bằng, ngồi đây chờ gì!?"
"Nhưng mà..."
Bắc Tễ thuận tay đỡ Đông Xích lên vai Tư Yên. Cô phát hiện ba đứa nó đã chuẩn bị xong việc rời đi.
Khuôn mặt nhỏ dễ thương của Bắc Tễ rất nghiêm túc: "Không có nhưng mẹ à."
Nhưng mà thực sự có vấn đề. Nếu là cô khi trước chỉ một thân một mình thì sao cũng được. Kiếp trước gặp qua vô số hiểm nguy, trên đầu còn lưu lại một vết sẹo lớn. Hiện tại thì khác, cô không một mình, cô còn có trách nhiệm phải chăm sóc người khác. Nếu chỉ vì mình cô mà hại chết ba đứa nhỏ.
Dù tính theo cách nào cũng rất phiền phức.
Giờ bắt ép cô phải thu nhận thêm năm giống đực mình không quen biết...
Cô căn bản không thể làm được.
Chính lúc cô còn đang đắn đo, ba đứa nhỏ đã kéo cô đến trước mặt tộc trưởng. Rất nhanh các thú nhân khác cũng sôi nổi tụ tập xung quanh, bao vây lấy một nhà Tư Yên.
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói: "Giống cái này là một điềm xấu. Cô ta không chỉ dập tắt Lửa Thánh mà còn hại chết giống cái của tộc ta."
"Đúng thế. Dù lý do Hùng Nhu chết vẫn chưa rõ. Dù chúng ta không thích Hùng Nhu nhưng cô ta dù gì cũng là thư chủ của nhiều giống đực. Cậu xem, Tư Yên còn không phải là thư chủ của bất kỳ ai."
"Con của cô ta là rắn, là người rắn, trời đất ơi, cô ta còn không sinh nổi một bé sói nào."
"Cũng có bé gấu nào đâu!"
Thanh âm lẩm bẩm lẩm bẩm ồn ào như bọn muỗi. Tư Yên nắm chặt bàn tay, lại bị đôi tay mềm mại nhỏ bé bắt lấy.
Cô đã tiếp thêm dũng khí cho chúng. Giờ là lúc chúng tiếp dũng khí cho cô.
Cô hơi ngẩng lên, thấy ba đứa nhỏ đang lo lắng an ủi nhìn minh.Giờ đây Tư Yên cảm thấy mình thật hèn nhát. Tự mình nói sẽ bảo vệ bọn nhỏ thật tốt, giờ lại do dự cùng hèn mọn như vậy.
Tây Thanh cho Tư Yên một vẻ mặt khẳng định. Nó buông lỏng tay cô ra, tiến lên đối mặt với tộc trưởng.
"Tộc trưởng, bọn tôi với mẹ tới đây để nói về chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay."
Tây Thanh rất nghiêm túc nói: "Lang Phong của tộc Nham Hương mang theo ý đồ xâm phạm mẹ ta. Bà ấy cự tuyệt ông ta, ông ta liền ngậm máu phun người bôi nhọ bà."
Nói rồi, Tây Thanh nhìn qua Lang Dung: "Lang, bà Lang Dung cũng nói đỡ cho Lang Phong. Tôi được biết, vùng đất thú nhân nghiêm cấm cưỡng ép giống cái. Tôi còn nhỏ nên không hiểu ý rõ lắm, ngài có thể giải thích cho tôi nghe được không?"
Hùng Nại gần đó đệm thêm: "Có nghĩa là từ kho nào mà giống cái không được phép từ chối giống đực thế!?"
Hùng Nại nói giúp cô, khiến Tư Yên rất cảm kích. Hùng Nại nhìn cô chớp mắt: "Chuyện nhỏ thôi."
Sắc mặt Lang Dung nghiêm túc, vô hình tạo áp lực lên Tây Thanh. Nhưng Tây Thanh lại không chút thay đổi, nó tiếp tục hỏi tộc trưởng: "Ngài tộc trưởng, bọn tôi muốn biết ý kiến của bộ tộc Nham Hương."
Tộc trưởng vuốt râu, Tư Yên dù vẫn gầy nhưng đã có da thịt hơn trước. Hẳn là có thể tiếp tục sinh sản đời sau.
Bộ tộc cần thêm rất nhiều trẻ con, ông ta cũng hy vọng Tư Yên có thể vì tộc mà sinh thêm.
Ông ta thở dài một tiếng: "Lang Dung nói cũng không sai. Trước kia Tư Yên quá gầy, không thích hợp để sinh con, nhưng hiện tại đã tốt lên rồi. Cũng nên vì tộc mà cống hiến công sức. Còn về Lang Phong..."
Tộc trưởng dừng một chút rồi nói: "Nếu cô không thích thì có thể không chọn cậu ta. Nhưng Lang Phong rất thích cô, mọi người đều có thể thấy điều đó."
Tư Yên nhận thấy thái độ ba phải của tộc trưởng.
Ông ta nói xong, mọi người lại bắt đầu ríu rít.
"Lang Phong thích cô ta như vậy thì kết đôi có gì không tốt chứ?
"Thật là, đòi hỏi quá đó."
"Tư Yên này thấy chúng ta coi cô ta là giống cái, cô ta liền nghĩ mình rất quan trọng."
Giống cái xinh đẹp nhất trong tộc, Lang Tân cười nói: "Tư Yên a năm giống đực cũng không nhiều lắm đâu. Cô xem, giống cái nào của tộc ta mà không có đến mười giống đực chứ? Cho cô lựa chọn giống đực, cô sẽ không cảm thấy tủi thân đấy chứ?"
Nhóm giống đực trong tộc hai mắt toả sáng nhìn chằm chằm Tư Yên.
Tai hoạ sắp đến, ai còn biết mình sẽ sống được bao lâu nữa. Nếu sắp phải chết, thì chỉ cần được giao phối một lần, đạt được cơ hội để lại giống nòi, thì dù có đổi mạng để lấy nó cũng rất đáng giá!
Huống chi, gần đây Tư Yên khiến người khác rất mong đợi.
Tình huống này khiến cả nhà Tư Yên đều bực tức. Cô phẫn nộ trừng mắt liếc Lang Phong cách đó không xa.
Lang Phong mấp môi, như muốn nói: "Cầu xin tôi, tôi sẽ giúp cô, nếu không, tôi không ngại cùng mọi người chia sẻ cô."
"Này, giống cái xấu xa." Đông Xích nhẹ nhàng che mắt cô lại. Tầm nhìn của Tư Yên tối đi, cô nghe thấy giọng nói trầm ổn, mềm mại của đứa nhỏ vang bên tai, "Chúng ta đi thôi."
Tư Yên đè nén lửa giận của bản thân, "Đông Xích, nếu giờ ta đi..."
Nếu rời đi sẽ mất thú cưỡi, thương tích của Đông Xích không ổn, dễ bị cảm, dễ gặp chuyện.
Tư Yên cố kỵ rất nhiều.
"Rời đi thôi." Đông Xích buông lỏng tay, để Tư Yên nhìn thấy ánh sáng.
Nó bình tĩnh nói: "Bọn chúng sẽ hối hận."
"Ha ha ha, tên rắn con kia nói muốn đi à!?" Có giống đực ôm bụng cười to, "Nhãi ranh không biết trời ca đất rộng, không biết bên ngoài nguy hiểm như thế nào sao? Rời đi? Các người sống không nổi một ngày!"
"Nhưng mà Tư Yêm à!" Một giống đực khà hô lớn, "Nếu cô để bọn tôi làm giống đực của cô, bọn tôi sẽ bảo vệ cô!"
"Đây là chuyện tốt mà! Cô sẽ thích thôi!"
"Còn có thể giúp mấy đứa nhóc con của cô biết thế giới của người trưởng thành như thế nào đó!"
“Ha ha ha ha ha ha!”
Cơn giận dữ ngưng tụ trong lòng, tắc nghẽn đến đáng sợ. Tư Yên nhắm mắt, hít sâu một hơi.
"Câm miệng lại." Tiếng ồn ào dần tắt. Mọi người nhìn cô với ánh mắt khinh miệt, trào phúng và khinh thường.
Giống đực dựa vào tập luyện để có sức mạnh, giống cái dựa vào kết đôi đổi lấy sức mạnh.
Cô là một giống cái, lại chỉ có một giống đực đang biến mất, quá yếu. Nếu không có sự bảo vệ của bộ tộc, khẳng định không thể sống quá một ngày.
Hiện thực là như vậy, cô chắc chắn phải cúi đầu chấp thuận!
Nhưng họ không thể ngờ tới, giống cái gầy yếu đó lại rất kiên định nhìn tộc trưởng, chém định chặt sắt hỏi ông ta: "Vậy nếu tôi từ chối yêu cầu của ông thì tôi sẽ mất đi sự bảo vệ của tộc?"
Mọi người đều nhìn tộc trưởng, đều chờ đợi câu trả lời từ ông ta.Tộc trưởng nhìn Tư Yên, ông ta mới vừa thay đổi cái nhìn, vẫn đang rất coi trọng giống cái này. Nói thật, ông ta còn muốn đối xử tử tế với Tư Yên. Nhưng, vấn đề ở đây, cô là giống cái. Mà tác dụng lớn nhất của giống cái trong tộc chính là sinh con, không còn gì khác.
Nếu Tư Yên không chấp nhận giống đực trong tộc, không vì tộc mà sinh con...
Không đâu, cô quá yếu ớt, rời tộc sẽ không thể tồn tại. Cô chỉ có thể chọn cách ở lại tộc sinh con.
Tộc trưởng âm trầm nhìn Tư Yên chăm chú, nghiêm túc đáp.
"Phải, nếu cô từ chối nhận giống đực của tộc, từ chối simh con cho tộc. Cô sẽ mất đi sự bảo vệ của tộc."