Chương 42: Bộ tộc Nham Hương bức bách

"Tư Yên." Lang Phong đi về phía cô. Giống đực này đã giúp cô rất nhiều trên đường đi, nhưng Tư Yên vẫn cảm thấy hắn ta khá nguy hiểm."Sao anh lại tới đây." Cô che giấu cảm xúc của bản thân, hỏi.

Lang Phong nhìn trái nhìn phải, lại gần cô hỏi ngược: "Có mình cô thôi sao?"

Tư Yên đáp: "Tôi đang định quay về."

Cô đi về phía trước hai bước, lại bị Lang Phong túm tay lại. Lông trên người Tư Yên dựng đứng hết lên, theo bản năng hấy tay hắn ta ra.

Lang Phong tới gần cô, có chút tởm lợm, "Hôm đó tôi đã thấy trong mưa rồi. Cô xinh đẹp như vậy sao lại che giấu đi chứ?"

"Cho tôi làm giống đực của cô được không?"

"Cho tôi làm giống đực của cô, cùng cô sinh con được không?"

"Tư Yên à..."

"Không." Tư Yên bực bội, "Tôi có giống đực rồi."

Thái Sâm đã để lại cho Tư Yên khá nhiều ấn tượng tốt với tộc sói, trong mắt cô, tộc sói rất trung thành, thân thiện lại tốt tính. Cô không thể ngờ rằng, chỉ vì bị từ chối mà Lang Phong lại định dùng sức mạnh cưỡng ép cô ở nơi hoang vu này!!

"Một giống đực không đủ đâu. Tôi rất hào phóng, tôi tình nguyện cùng chia sẻ cô với giống đực khác."

Bốp!

Ngay khi hơi thở ghê tởm của Lang Phong tiếp cận, Tư Yên nhanh tay đánh một cái.

Cô dùng sức hơi quá, giờ cánh tay hơi tê dại.

Lang Phong ngạc nhiên, ngu ngơ nhìn Tư Yên với ánh mắt không thể tin được.

"Cô có ý gì!?"

Tư Yên nói: "Bởi vì anh giúp đỡ gia đình tôi mấy ngày nay nên tôi mới cho anh chút mặt mũi. Đừng có không biết xấu hổ!"

Lang Phong đáng khinh cười lên: "Cho tôi mặt mũi, không biết xấu hổ? Có Lang Phong tôi làm giống đực là sự vinh hạnh của cô, cô còn dám từ chối!?"

"Anh đừng qua đây!" Tư Yên cảnh cáo, "Anh bước tới một bước tôi sẽ gϊếŧ anh!"

Móng vuốt của giống cái bé nhỏ hoàn toàn không thể uy hϊếp Lang Phong, hắn ta ha hả cười tiến lại gần.

Tư Yên lặp lại cảnh cáo: "Anh bị điên sao? Anh cũng biết trở thành giống đực của tôi thì anh sẽ có nhược điểm. Anh đắc tội tôi lại muốn làm giống đực của tôi á! Anh muốn tìm chết à?"

Hầu kết âm tà của giống đực trước mặt lên xuống, ánh mắt dâʍ ɖu͙© nhìn chằm chằm Tư Yên. Tầm mắt đánh giá đó khiến cô sởn tóc gáy.

"Ha ha.. chỉ cần có thể giao phối với cô cũng đủ khiến tôi vô cùng sung sướиɠ."

Ặc. Tởm vãi! Tư Yên mắng trong lòng. Tay cô lặng lẽ xuất hiện một cây chỉ bạc.

"Anh tiến tới là tôi gϊếŧ đấy!"

"Ha ha." Lang Phong không thèm nghe cảnh cáo, vẻ mặt kinh tởm lại gần Tư Yên.

Tư Yên cắn chặt răng. Không phải cô nổi bật. Đây là do hiện thực bắt ép.

Tư Yên xoay người chạy. Lang Phong thấy cô chạy trốn nhanh như vậy, đuổi theo theo bản năng.

Đúng lúc này, Tư Yên lại xoay người, hai sợi chỉ trong tay cô dưới ánh trăng loé lên ánh sáng tuyệt đẹp.

Tốc độ Lang Phong không giảm xuống, huyết tích tử của Tư Yên vừa vặn chặm đến cổ hắn ta ––

Đột nhiên, giọng nói không vui của giống cái trung niên, Lang Dung vang lên: "Dừng lại!"

Tư Yên cùng Lang Phong đồng thời dừng lại. Cô nhanh chóng thu chỉ bạc vào trong quần áo.

"Ngươi đang làm gì đó Lang Phong?" Lang Dung nghiêm khắc hỏi, "Ngươi bắt nạt giống cái sao?"

Tư Yên hơi cúi đầu.

Lang Phong và Lang Dung có vẻ chưa nhìn thấy vũ khí của cô. Bà ta chỉ cho rằng Lang Phong đang bắt nạt cô thôi.

Lang Phong nói: "Tôi không bắt nạt giống cái!"

Tư Yên im lặng nhìn hắn ta.

Lang Phong lại tiếp: "Dì Dung, Tư Yên tham gia tộc Nham Hương không ít năm, nhưng ngoại trừ sinh ra bốn nhóc con cho một con rắn từ đâu chui ra thì cô ta hoàn toàn không có giống đực khác, cũng không sinh thêm lần nào nữa."

Lang Phong hơi âm trầm mà tiếp tục: "Một giống cái vô danh gia nhập tộc Nham Hương, được tộc cho ăn cho uống lại không chịu tiếp nhận giống đực của tộc, cũng không chịu sinh thêm con. Cô ta như vậy, có thể coi là giống cái của tộc ta nữa sao?"

Lời của hắn ta khiến Tư Yên nổi da gà. Cô muốn theo lập trường của bản thân, mọi hành động của cô đều ứng với giá trị quan một vợ một chồng. Nhưng, hành động đó lại không phù hợp với giá trị quan của nơi đây.

Nói tới nguyên chủ Tư Yên, cô ấy bất chợt tham gia vào tộc Nham Hương, được họ giữ lại có ý tốt cho cô ấy lẫn bọn nhỏ ăn uống. Nhưng cô ấy lại không đáp ứng được "tác dụng" lớn nhất của giống cái –– sinh sản.

Nhìn thế nào cũng cảm thấy không thể nói nổi.

Cảm giác này giống như nuôi con cho người khác, đi đội nón xanh (cắm sừng) cả tộc.

Lang Dung nghe vậy thì hơi nhíu mày, bà ta nhìn Tư Yên: "Cậu ấy nói không sai."

Một loại cảm giác nguy hiểm chưa từng có bao phủ lên đầu Tư Yên, khiến cô cảm thấy thời gian xung quanh như biến chậm lại.

"Tư Yên, cô là giống cái được cả tộc chăm sóc. Cô đã tiếp nhận sự chăm sóc đó thì phải gánh trách nhiệm sinh sản cho tộc. Ít nhất cô phải nhận năm giống đực, cũng phải sinh thêm con cho tộc, nếu không, cô không thể tiếp tục nhận sự chăm sóc đó nữa!"

Tiếp nhận năm giống đực?

Tư Yên nhẹ nhàng cười

Trong nhất thời, đủ loại tam quan đấu đá trong đầu, khiến đầu cô như muốn nổ tung.Tức giận, không thể tiếp thu, không thể chịu đựng.

"Cô nghĩ kỹ đi Tư Yên. Ngay bây giờ cô phải chọn năm thú phu ở tộc. Chuyện này không thể thương lượng, nêu không chọn cô sẽ phải rời đi."

......

Tư Yên về tới nơi tập trung. Vốn dĩ không qua lớn, Lang Phong thâm độc rất nhanh đã đem lời của Lang Dung đi truyền khắp nơi.

"Cậu nói sao? Hôm nay Tư Yên phải chọn năm thú phu để gánh vác trách nhiệm sinh sản á."

"Ai lại muốn giống cái gấy yếu đó chứ."

"Nhưng Thái Sâm là thú bảo vệ của cô ta, gia nhập gia đình đó cũng tốt."

"Bây giờ Tư Yên cũng học được cách bảo vệ và chăm sóc bọn nhỏ, xem ra cũng là một giống cái không tồi."

Thậm chí còn có tên nhìn Tư Yên mà liếʍ môi, ánh mắt tràn đầy sự đáng khinh.

Giống đực độc thân trong tộc rất nhiều, Tư Yên cảm giác dù mình có tới đâu cũng sẽ bị ánh mắt chiếm hữu kỳ quái đó nhìn chằm chằm.

Giờ đây, cô giống như một món ăn ngon miệng bày trong tổ dã thú.

Cô siết chặt tay, khó chịu đến bực tức. Trong người như có một ngọn lửa thiêu đốt, như muốn đốt cháy cô không còn gì.

Ép cô kết đôi, ép cô nhận thêm giống đực. Có khác gì với cưỡng bức ở thế giới kia đâu!?"Mẹ, mẹ ơi..." Bắc Tễ bất an túm lấy cô, một lúc lâu sau Tư Yên mới tỉnh táo lại.

Cô đột nhiên tỉnh ngộ, cúi đầu nhìn đám nhóc của mình.

Thế giới này đầy rẫy hiểm nguy, chỉ dựa vào sức lực chiến thắng hổ trắng một cách khó khăn của mình, cô không thể tự tin chắc chắn mình sẽ hoàn hảo như trước ở nơi đây.

Huống hồ cô còn có bốn đứa nhỏ cần bảo vệ.

Nếu hiện tại rời khỏi tộc, con của cô sẽ không thể chống lại sức nóng của mặt trời, sẽ không tìm thấy hồ Ám Nhật, sẽ chết ở nơi xa lạ này.

Nhưng... Ép cô phải nhận năm giống đực cùng lúc...

Tư Yên chậm rãi ngồi xổm xuông nhẹ nhàng ôm ba đứa nhỏ.

"Xin lỗi." Giọng cô run lên, "Các con nói đúng, mẹ rất ích kỷ."

Thân thể Đông Xích run lên. Nó đã thấy qua bộ dạng nổi điên của cô, thấy qua vẻ mạnh mẽ của cô, nhưng đây là lần đầu thấy cô như này.

Nó không biết điều này nghĩa là gì. Nhưng nó chắc chắn mình đang rất không vui.

"Đâu phải lần đầu bọn ta thấy bà ích kỷ."

Đông Xích giãy ra khỏi cái ôm của cô. Tư Yên có chút buồn bã.Đông Xích lại nói: "Ích kỷ thì cứ ích kỷ thôi. Bà khóc lóc cái gì chứ, khó nhìn muốn chết."